TỰ KHÚC MÙA ĐÔNG
mùa đông về
giọt sương long lanh đậu trên hàng cây khẳng khiu trơ trụi
giọt thơ buồn rơi lỗi nhịp con tim
chiều mây bay nghe gió khẽ qua thềm
mắt mơ màng tia lửa hồng ấm áp
nghe giọt mưa rơi về nơi sâu thẳm
lòng bần thần thương số phận người dưng
hồn bâng khuâng như trôi ở lưng chừng
giấu niềm đau vào đất trời vô tận
một thời đã qua chẳng bao giờ hối hận
đời còn dài lận đận có là bao
bao mùa đông ngồi đếm những vì sao
mới biết đời nhiều bể dâu gian khổ
nhìn về phía trời quê hương đất tổ
thấp thoáng bóng cha ngồi đốt khói thuốc bay
kìa dáng mẹ mon men cuối chân mây
lòng ăn năn khát khao ngày sum họp
mùa đông về lòng lo âu nơm nớp
thương quê nhà chịu cơn rét thấu xương
biết mẹ cha chăn áo đủ ấm không?
thân gầy guộc gió sương sao chịu nổi?
ta muốn gói mùa đông vào túi áo
múc nắng hồng trải muôn lối quê hương
gọi mùa xuân về gieo mầm yêu thương
cho thế gian tràn niềm vui hạnh phúc
đêm cô đơn lấy tay ôm lồng ngực
bao ước mơ khát vọng rực cháy lòng
tiếng chuông giáo đường vang vọng thinh không
ru hồn ta theo mùa đông vào cõi mộng..
Hàn Phong Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét