My Friends

43*   NS Nguyễn Thanh Nhã  




BUỒN CHỚM THU 

Chiều trên đồi lá tự tình với gió
Tôi tự tình với hiu quạnh mùa Thu
Loài chim bay trong niềm vui bí mật
Quên cánh rừng những khúc gấp âm u. 
*
Chớm Thu sang hàng cây vừa đỏ lá
            Rừng Thu vàng tưởng tiếc một dòng sông
         Dưới chân đồi con suối lòng kiệt cạn 
                  Sau một mùa nắng hạ cháy mênh mông. 
*
Thu cho tôi một nỗi buồn cố cựu
Kể từ ngày Mẹ vắng mái tranh xưa
Kể từ đó lòng tôi Thu ủ mục              
Tháng chín về mây xám trắng cơn mưa.
*
    Tôi ngồi đây xứ thiên đường tráng lệ          
     Thèm món quà hơi ấm mẹ chợ phiên       
         Nơi cuối làng mẹ bên triền nắng đổ         
          Con đợi chờ trong giấc ngủ hồn nhiên.
*
Hôm nay đi bên mùa Thu xứ lạ
                 Nén tâm nhang nghèn nghẹn kính dâng về...  
Mẹ có sang thăm con trời viễn xứ?    
Như ngày nào con đón Mẹ từ quê.         

 Ngày giỗ Mẹ 
 20/09/16
 Bien Que Huong




PLEIME KHUNG TRỜI CŨ
Thơ Bien Que Huong

https://youtu.be/f_5yqfukMNM\

*
NS Nguyễn Thanh Nhã


EM ƠI ĐỪNG KHÓC TÌNH ĐẦU
thơ Bien Que 


https://youtu.be/ODVdCgMO6yY

NS Nguyễn Thanh Nhã



42*  HÀ HUỲNH 

NHỮNG Ô CỬA NHỎ ..chào xuân
Đong đầy ngữ điệu quây quần  yêu thương
Vần thơ của  Bien Que Huong
Dập dìu con sóng vấn vương đôi bờ

EM ƠI ĐỪNG KHÓC TÌNH ĐẦU *
Duyên sau se kết bền lâu vòng đời
Dòng LƯU THỦY êm đềm trôi
Xuôi thuyền mộng khắc ghi lời trăm năm

MỘT CHUYỆN TÌNH ...từ lạnh căm
Đan tay vun vén vết trầm thời gian
TRONG CÕI TRẦN AI mênh mang
Giữ câu cầm sắt đá vàng chẳng phai

Đà Lạt mây đổ dốc dài
Khóc thương bến lỡ CHIA TAY NGHÌN TRÙNG
SƯƠNG NIÊN mong buổi tao phùng
Chung trà nhấp cạn bạn cùng bên ta

HƯƠNG THÀNH NỘI bao sắc hoa
Ghi vào nỗi nhớ an hòa dịu êm
Kinh cầu ..ân nguyện đáp đền
Câu thơ thả bổng ..môi mềm nụ xoa

Dặm trường mấy chặng phong ba
 KHÔNG CÙNG...MỘT CÕI... CHƯA  là QUÊN TÔI ...
Đại ngàn cây đổ than ôi...
Lá trên cành chịu đơn côi héo tàn

Tiễn người ly biệt trái ngang
TỪ...CHA VỀ MỘT CÕI ...tràn hư vô
Bão MƯA ...tan tác bến bờ
Quê hương còn đó vật vờ nhiêu khê

Còn lại gì sau mỏi mê
Đồng tin góp lại vỗ về hai tim
Theo vệt nắng vết chân chim
TÌNH YÊU TỪ NỬA ĐỊA CẦU tầm nhau

THÙY DƯƠNG bạt gió chuyển màu
Trải dài cát trắng hanh hao dấu mòn
 CON RỒNG MÙA THU ..chính con
Chàng trai của Biển nét son tuyệt vời

Đại đăng khoa ..mừng lệ rơi
Dõi theo từng bước bời bời mẹ mang
HƯƠNG SEN MÙA XUÂN tỏa lan
Dịu dàng con gái như nàng Tấm xưa

HẠ VÀNG CỦA MẸ vào mùa
Đỏ cành phượng vĩ buổi trưa sân trường
MẬT NGỌT ĐỜI TÔI lưu hương
Kính dâng Cha Mẹ vô thường miền xa

BIỂN CHIỀU xao động giao thoa
PLEIME...TRỜI CŨ ..thăng hoa mảnh tình
Có người con gái trung trinh
Ướp hương gói nụ ..chờ bình minh sang

NỖI BUỒN THU ...giăng mắc tràn
Kia nàng Dương Tử xõa ngang tóc thề
Dõi hồn chốn cũ sông quê
Song thân khuất bóng não nề xót đau

DÒNG THƠ LỠ VẬN nhạt mầu
Thiên hà luân vũ ...lưu sâu vần tình  !!!

HH


41*  GS NGUYỄN Kim Quy




GIẤU...
Anh giấu em vào giữa đám đông
Làm mặt lạ nên chẳng ai hay biết
Anh cũng nghĩ rằng. .. Thế là anh giết
Mảnh tình con cuối vụ gió thu lùa .

*
Anh giấu anh vào giữa đám đông
Chẳng ai biết ngỡ đôi ta xa lạ
Lại chẳng ai ngờ. ..
Có một mảnh tình chung 
Anh xé ra làm hai
Phần anh, nhường em đắp
Còn đêm hôm lạnh ngắt...thuộc phần anh...
*
Anh cô đơn trong chiếc bóng mong manh
Tiếng lá rụng thôi...cũng làm anh kinh hãi 
Anh tự nhủ
Nơi kia
Trong căn nhà em ngủ
Chiếu chăn êm có ấm trái tìm mình?
*
Nguyen 18.02.17



40* BE THO NGUYEN


Paris có mưa không em?
Sao chuyến bay ướt đẫm
Charles de Gaulle chiều mây sẫm
Đón một người mang nắng Hà Nội trên vai,

Tháp Eiffel kiễng mình trước đêm dài
Có nhìn tới bên kia bờ đại dương xa ấy?
Ngày qua nhanh như chưa từng thấy
Đường rộn ràng bỗng chốc hóa chơi vơi...


Hà Nội quay về...
Quán vắng thẫn thờ
Chiếc bàn rộng không vừa tầm tay với
Cà phê thì đầy
Mà tình yêu thì rất vội
Lọ hoa tàn
Che ánh mắt xa xôi...


Ngày em đi phố cũng chơi vơi
Mưa đổ xuống ướt mềm vai tượng đá
Công viên buồn cây lặng thầm trơ lá
Ngã ba đường anh đứng co ro...


Lời yêu thương chưa nói đã thành tro
Người quay lưng không hẹn ngày gặp lại
Paris thì màu hồng, em thì hoang dại
Chân tình nào giữ nổi bước chân kiêu...


Sông Seine sương chiều khoác áo cô liêu
Đại lộ Khải Hoàn Môn lặng gió
Em đã tới chân trời...
Anh chưa một lần qua đó
Chưa một lần lạc lối giữa đời em..

*
Bien Que Huong ơi con gửi tặng cô!.



39* NGUYỄN THÀNH



CÓ NHỮNG...


Có những tình yêu rất dại khờ.

Đuổi theo bóng ảo mãi ngu ngơ

Nhặt từng mảnh vỡ tình rơi rụng
Mượn ánh trăng vàng kết ý thơ


Có những tình yêu mãi đợi chờ
Từng đêm gối chiếc mộng vu vơ
Năm canh thao thức lòng trăn trở
Chén rượu vơi đầy dạ chổng chơ.


Có những tình yêu vướng đọa đày
Nợ duyên chưa đủ nghĩa nồng say
Trái tim lỡ nhịp đời hai ngả
Khắc khoải ráng chiều mắt lệ cay


Có những tình yêu đến vội vàng
Ái ân vừa chớm đã sang ngang
Bên sông sóng vỗ xô bờ cũ
Khóc phận rong rêu đến muộn màng


Có những tình yêu sớm đoạn trường
Mắt buồn ngơ ngác lệ sầu vương
Bước chân hụt hẫng đưa về đất
Di ảnh vô hồn phủ khói sương


Có những hồn thơ hóa dại cuồng
Theo tình ảo ảnh bút nghênh ngông
Tỉnh điên ném cả vào câu chữ
Dậy sóng cuồng si ngập ngút lòng…

ROSE


38*

SỸ LIÊM





QUÊ NHÀ
….

Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu
Thôi hộ

Trời chiều biên giới xứ nào đâu
Khói sóng trên sông gợi khách sầu
Bến nước tương tư tình cố quốc
Sông hồ hoài niệm chuyện bể dâu

Ngoảnh lại thôi rồi xa cố hương
Thân ta theo gió bụi mưa đường
Còn chi thương nhớ mà vương vấn 
Để mặc dòng đời quyện khói sương

Những tưởng quên rồi qua tháng năm
Nhưng không ! ký ức vẫn chưa lành
Vết thương thế kỷ còn nguyên vẹn
Trong trái tim đầy những dấu đâm

Hai bàn tay nắm chặt quê nhà
Mỗi ngày thêm mỗi một thiết tha
Ngước mặt nhìn theo đường tổ quốc
Hồn mỏi mòn trông mắt lệ nhòa !

SỸ LIÊM

  TỔ QUỐC...MẸ ƠI !

Ánh mắt chiều nay trở lại nhà
Thấy lòng vui lắm tận phương xa
Cây cầu khỉ bắc ngang tâm khảm
Kéo bước chân về nhịp thướt tha

Dòng sông tuổi trẻ vẫn đong đầy
Con nước nuôi tình ngược gió lay
Nghe hiu hiu thổi mùi thương nhớ
Quá khứ còn nguyên dáng chửa gầy

Đường làng lối rẽ ruộng chia hai
Giờ ngọ tầm trưa bóng đổ dài
Mồ hôi ướt rượt hồn phiêu bạc
Của kẻ trở về quê nắng say

Lừng lững trời mây ngắm cỏ cây
Mái tranh bụi chuối họp sum vầy
Mục đồng cất tiếng ca thơm miệng
một đóa hồn hoa nở ngất ngây

Từ xa thấp thoáng một hình hài
Vẫy vẫy niềm vui mắt dính tay
Trời ơi bóng mẹ chồm theo nắng
Sớm muốn ôm con nhớ mỗi ngày

Giếng nước reo vui trước phận này
Hàng ba bụi trúc lá bay bay
Quê hương làng mạc thầm thì khóc
Tổ quốc mẹ ơi…đất thịt trầy !
 Sỹ Liêm        
             


                                               
37*

  Thơ Ngọc Lâm
                                                                      Hàn Phong Vũ

Đêm thơ Đời Vẫn Đẹp Hàn Phong Vũ: Ấm áp những sẻ chia.

(ĐSCT) Những bàn tay run run siết chặt, ánh mắt rưng rưng vì xúc động và cả nụ cười trong veo trao nhau là ấn tượng đặc biệt mà đêm thơ Đời vẫn đẹp giới thiệu thơ của tác giả Hàn Phong Vũ, do nghệ sĩ Ngọc Sang và Câu lạc bộ (CLB)  sáng tác thơ Cung văn hóa lao động TPHCM tổ chức đêm 25-11 để lại trong lòng khán, thính giả.

Nghệ sĩ Ngọc Sang cho biết: "Vũ là tấm gương sáng về nghị lực và tình yêu cuộc sống. Tổ chức đêm thơ này cho Vũ, tôi hy vọng qua đây sẽ có thêm nhiều vòng tay đưa ra đón Vũ, xem Vũ như một người bạn, người đồng hành để con đường em đi bớt gian nan, cô độc”. Ở một góc hội trường, Vũ ngồi lặng lẽ trên chiếc xe lăn trong vòng tay yêu thương của nhiều văn, nghệ sĩ khác. 


 Một trong những lần vinh quang của Thơ Ngọc Lâm. 
Đây là tấm gương sáng về nghị lực phi thường, nhiệt huyết của tuổi trẻ và niềm khát khao được cống hiến. Thật đáng khâm phục, chúc mừng và ca ngợi. 



                                                             T KHÚC  MÙA ĐÔNG



mùa đông về 
giọt sương long lanh đậu trên hàng cây khẳng khiu trơ trụi
giọt thơ buồn rơi lỗi nhịp con tim
chiều mây bay nghe gió khẽ qua thềm
mắt mơ màng tia lửa hồng ấm áp

nghe giọt mưa rơi về nơi sâu thẳm
lòng bần thần thương số phận người dưng
hồn bâng khuâng như trôi ở lưng chừng
giấu niềm đau vào đất trời vô tận

một thời đã qua chẳng bao giờ hối hận
đời còn dài lận đận có là bao
bao mùa đông ngồi đếm những vì sao
mới biết đời nhiều bể dâu gian khổ

nhìn về phía trời quê hương đất tổ
thấp thoáng bóng cha ngồi đốt khói thuốc bay
kìa dáng mẹ mon men cuối chân mây
lòng ăn năn khát khao ngày sum họp

mùa đông về lòng lo âu nơm nớp
thương quê nhà chịu cơn rét thấu xương
biết mẹ cha chăn áo đủ ấm không?
thân gầy guộc gió sương sao chịu nổi?

ta muốn gói mùa đông vào túi áo
múc nắng hồng trải muôn lối quê hương
gọi mùa xuân về gieo mầm yêu thương
cho thế gian tràn niềm vui hạnh phúc

đêm cô đơn lấy tay ôm lồng ngực
bao ước mơ khát vọng rực cháy lòng
tiếng chuông giáo đường vang vọng thinh không
ru hồn ta theo mùa đông vào cõi mộng..

Hàn Phong Vũ


36 * 
                                                Hàn Tương Thi



           Lục bát Hàn Tương Thi

           HOA CỎ MAY

               Phải chăng em - phải chăng em?
            Cỏ may
        một cọng
    rất mềm chiều quê
              Gió đông. ..
                  trắng lối anh về
                      Em vin vạt áo
               chân đê...
            hẹn hò. . .

                NGHIỆP THƠ TÔI

         ...Duyên thiên như kịch trò đời
               Tình trao người phụ, phụ người trao tôi
                   Kiếp thơ rằng nghiệp dở hơi
              Phận tôi bạc thế, cuộc trời đa đoan!...
          Thương Ôi! Cha Mẹ gian nan
       Cưu mang từ thuở tôi tàn ấu thơ.
                    (Trích đoạn)

                  HAI ĐẦU CÁCH TRỞ
              Em xa níu mấy cho gần
                   Níu thương cho nhớ_ gọi thầm tên nhau!
                        Vết lòng ngọt một niềm đau
                             Trái tim đốm lửa thắp màu riêng em

                                     Bầu trời đêm, ánh sao đêm
                               Níu tay anh _ níu tay em hai đầu
                          Và ta ...gộp cả tinh cầu
                    Nghe trăng, sao bức ...càu nhàu ...mình tham!

                          Hai đầu cách trở Bắc, Nam
                Người ơi có phút tình đoàn viên chăng?

                       Nguyễn Hữu Thịnh.
                Hàn Tương Thi.

      Nhà thơ trẻ, là hiện thân của hậu quả chiến tranh chất độc màu da cam
     " vịn thơ mà đứng dậy" vượt qua số phận nghiệt ngã để sống một cuộc đời ý nghĩa và tươi đẹp.
     Trân trọng chúc mừng và ca ngợi. 

Bien Que Huong


35* Nhã Trúc 


Ở LẠI 

Một mình con
Hốt hoảng
Hồn vô xứ…

Cõi trần gian
Lữ thứ
Sống tranh đua…

Vô thường…
Được – mất- hơn- thua

Mẹ Cha
Biển rộng…
Chưa vừa…tình thâm.
*
NhatrucWhatisforever  

(Viết Tặng các con của cô Kim Hải Pleiku )


34* 
Tấn Hỷ Nguyễn
NGƠ NGẨN PHỐ XƯA
05.1996

Lâu ngày
Về thăm phố xưa
Ngẩn ngơ
lạc lối
Lối chưa tỏ tường
Tôi đi
khắp các nẻo đường
Hỏi người
người bảo
phố phường đan xen
Hỡi ơi! 
lại quên mất tên
Hỏi tên
quên họ
họ quên họ rồi(!)
Hỡi em
em ở trên đồi
Hỏi nhà
nhà đã thay ngôi đổi người...
Thôi thì thôi
đứng giữa trời
Ngẩn ngơ
 nỗi nhớ
cái người phố xưa!


NỤ HOA ĐƯƠNG THÌ
( Trích thì tập Trăng Xưa Vọng Mãi)
Của Nguyễn Tấn Hỷ)

Đêm xuân
Động
Tiếng lạc rừng
Hồn cây theo gió
Về
Từng nẻo xa
Bỗng nhiên
Trong
Giấc mơ ta
Vỗ tình chạm phải
Nụ hoa đương thì.
*
Với nhóm bạn tình nguyện viên của hội từ thiện Kon Tum.
Và phu nhân Nguyễn Tấn Hỷ.
22.12.14 BQH




33 * SÀI GÒN NHỚ

                                                           [ Từ phải sang trái ]
       
 Hien Le- Người đẹpTa Kê café SG quán của nàng

 Kuvit - Người đẹp về từ Clearwater Florida

 Bien Que Huong- Người về từ... muôn lối

 Hà Huỳnh- Người em hiền hòa , năng động, gốc Sài thành

 Mộng Thủy Nguyễn- Giòng nước mộng mơ trầm lặng

Nồng-nàn Ngây-Thơ Lắm- Người NỒNG NÀN không biên giới, NGÂY THƠ không tuổi...

    Kỷ niệm cuộc hạnh ngộ 19.09.2014  Sai Gòn

BQH



32*  Thơ
QUANG NAM NGUYEN


Như chiếc lá
vàng
khô
nằm lim dim
trên mái nhà xưa xanh rêu cổ
nhìn chồi non
hớn hở đâm chồi

nhờ tia nắng chiều rọi nghiêng như đóng
lá chưa rơi
còn chút nhựa tàn nằm lim dim
chưa rơi
nhìn đám lá vàng xao xác
dưới sân
cô gái quét gom
hun lên làn khói xám

như chút gió
hờ hững ngang qua
đẩy chiếc lá vàng
bay
mở mắt
kịp nhìn chồi non trên cành với lá vàng xao xác dưới sân
mĩm cười
giã từ mái ngói xanh rêu cũ nằm chờ

tự bay
không qua tay người con gái quét

mấy tia nắng chiều rình chờ đóng đinh
chiếc lá vàng khác lên mái nhà
xanh rêu cũ

cô gái ngồi hát bên khói xám trong vườn
bài tình ca.

Quang Nam Nguyen 26.03.14



31* Trungpk Le MÂY MÙA THU


Còn Một Chút Gì Để Nhớ 

Phố núi cao phố núi đầy sương
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương


Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều trong


Phố núi cao phố núi trời gần
Phố xá không xa nên phố tình thân
Đi dăm phút đã về chốn cũ
Một buổi chiều nào lòng vẫn bâng khuâng


Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc trên đồn biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên
Còn một chút gì để nhớ để quên


(Thơ Vũ Hữu Định) 


 *  GIỌT NƯỚC MẮT CHO QUÊ HƯƠNG  






HƯƠNG XƯA
Pho nui gio day da cuon minh
Trong chan chieu ru bo hu vinh
Dau con ai doi ma mong ngong
Chi chiec den dem toa bong minh 

30*  KHANH V



Tôi có người em gái đặt tên là Ca Hát. Pleiku có em! những lời ca thì thầm như sương giăng. Bạn bè có em !như an ủi tâm hồn những bài hát tưởng đã quên sau thời chinh chiến .Tiếng hát em còn vương mãi trên từng ngày tháng không còn em... Ước mơ nào em đã hạnh phúc mang theo khi môt lần được găp và hát cho Phạm Duy nghe ...Bác Phạm Duy cũng vừa về cõi có em...Kỷ niêm còn lại chút này !
...Em nơi miên viễn nào những chiều sương khói còn quay về con phố nhỏ...?!
( Viết cho em tôi Trần thị Kim Hải )


                  
                                  ( Pham Duy)                 
   KHANH VẼ  




                    29*  LỆ TÌNH VƠI TIẾNG HÁT MAI LOAN 





28 * Như Thị 
Một bông hoa lạ trong VƯỜN HOA LẠ...
" Nó thản nhiên chấp nhận những dè bĩu, chê bài, phê bình, chỉ trích, Thậm chí đón những hòn đá to ném vào nó không thương tiếc với nụ cười buông bỏ. 
Bởi vì, nó đã sống với mọi người bằng tất cả trái tim và khả năng của Nó có. 
Bởi vì, nó đã chết với mọi người với cái hết khả năng và trái tim của Nó đã bị hết máu vì những tổn thương. !
Và bởi vì, Nó đã kiệt sức, đã mỏi mệt, đã rã rời, qua một thời gian
chạy theo những ảo ảnh! "
NHƯ THỊ



27*  Thơ- Dũng Nobita

LỜI CHÀO 



Thả bay đi những đóa môi son nhạt
Một chiều bên sông lau lách đầy
Tôi tìm ngóng ánh trăng ngày cũ
Chết trong giờ nguyệt thực đâu đây

Thả bay đi những giọng hát cuồng mê
Đớn đau nắng ngày lụi tắt
Để giọt đàn chậm rơi như giọt nước mắt
Chân đi rồi tiếng nhỏ vọng bên hiên

Thả bay đi cả tôi và em
Rơi giữa đời sống thực
Rơi mãi ngoài ký ức
Tôi loạng choạng bên này
Em sấp ng
ửa bên kia.
11.06.14 Dũng Nobita

*  TÌM NHAU




Tôi về

Trong một ngày mưa

Mưa làm ướt mái nhà thờ xám trắng
Ướt cây thánh giá trên cao
Ướt cả kỷ niệm tôi
Ướt một màu tím ngát
Ướt dấu môi em
Trên bàn tay đánh mất

Mưa theo tiếng thánh ca nhà tập
Lăn theo con dốc dài
Còn đâu rập rờn bướm trắng
Áo người chập choạng tàn phai

Mưa nhòa ký ức giáng sinh
Nép bên mái hiên đường chật
Những ngón tay tìm nhau lật bật
Thoáng gần rồi lại xa

Tôi đi mãi những mùa nến tắt
Đếm mưa qua chiều mưa qua ngày lặng
Mưa này rồi mưa mai

Về trong một ngày mây 
U ám
Tôi đứn
g trong chiều
Như là đứng tạm
Một chỗ không phải của mình
Cho đến lúc phải rời xa

Dũng Nobita



26* 
Thơ PHƯƠNG NGOẠI

Anh... an nhiên... bỏ Em, 
giữa cuộc đời ...xoáy ốc!

Em...an nhiên... mất Anh, 
và chấp nhận... cuộc đời. 

Hóa thân cùng... với nắng...
Em hong khô... đời mình...

...tan theo... những giọt sương, 
đọng Em trên... lá cỏ...

... rong chơi... cùng với gió...
Em... đóng ngỏ đời mình.... 

Phuong Ngoai 15.08.2014 
( Ảnh- Từ Cuồng)


25*  Tho HIEN VO

LUNG LINH

Lá Lung linh bóng ven bờ
Nắng Lung linh sóng giữa hồ nước xanh
Hoa Lung linh trắng đầu cành
Mây Lung linh trắng rừng xanh lưng đồi
Lung linh em Giữa hồn tôi
Lung linh tôi Giữa đất trời mênh mang.

YẾN HỒNG

Thơ - HIEN VO



Không tên

Trên những nẻo đường... mây gió vương.
Dẫu cho hoa lá nhuộm màu sương.
Dẫu vầng trăng khuất ... sau ngõ tối.
Vẫn đọng hương đời ... bao nhớ thương...

NƠI EM…

Em còn quanh đây là nơi đâu ?
Chỗ em chắc có nước có cầu.
Có hoa có lá và chim hót.
Có khói sương giăng ngập mái đầu....

Hien Vo


24*  Thơ LÊ VŨ

TỪ EM ...



Từ em ...
Mộng úa trăng ngà
Xuân trôi xứ lạ 
Tình xa bến bờ.

Từ em ...
Lòng bỗng bơ vơ
Mắt thu bóng nhạn
Hồn thơ đoạ đày.

Từ em ...
Nắng cũng hao gầy
Hạ xưa lỗi hẹn
Gót giày đơn côi.

Từ em ...
Xa vắng bên đời
Gió đông lạnh lẽo
Đất trời ... đổ mưa.



LÊ VŨ
28-7-2014
Cảm tác bài CHỜ NHAU 
của BIỂN QUÊ HƯƠNG
-----------------------------

BIỂN CHỜ ...

Chờ ai ?...
Đau mối duyên đầu
Búp non gởi lại
Bước sầu ... bơ vơ...

Chờ ai ?...
Chờ đến bao giờ ?
Hồng nhan phận số
Vén bờ ... qua sông.

Chờ ai ? ...
Hết hạ, rồi đông 
Thu phai nhạt sắc
Lệ thầm tuổi xuân ...

Chờ ai ?...
Thổn thức cùng trăng 
Trao thân xứ lạ 
Thiên đàng ... bỏ quên ! ...

Chờ ai ?...
Vàng biển ... lênh đênh ...
Sóng ngầm nỗi nhớ
Mắt đêm vọng về ...

Chờ ai ?...
Cho đậm hồn quê
Bén duyên tình lạ
Nối thề ... xa xăm ...

Thôi thì ...
Đời vốn long đong ..
Duyên trao, phận gởi
Đẹp lòng ... trời xa ! ...

LÊ VŨ
17-8-2014


37*  BIỂN NHỚ
( Tặng BQH )



Tìm quên trong ... nỗi nhớ
Ảo ảnh về dâng thêm
Thắp lòng lên ngọn lửa
Gió lạnh lùa sương đêm.

Tìm quên trong ... nỗi nhớ
Sao mặn hoài đôi môi ?
Biển yên mà sóng dội
Lòng đau dường chưa nguôi !

Tìm quên trong ... nỗi nhớ
Son phấn buồn thơm gương
Cô liêu vàng viễn xứ
Mắt tình ... dài tơ vương .

Tìm anh trong ... nỗi nhớ
Âm dương đành chia phôi
Rưng rưng sinh nhật trắng
Anh !
Anh giờ đâu ... anh ơi !

LE VU


23*  Tho -Hien Vinh 

RỒI MAI KIA 
Bạn bè vẫn có những ngày
Kề vai thù tạc trận say khật khờ
Rồi mai tôi sẽ giã từ
Những nàng tố nữ xuân thu bộn bề
Những mùa đến, những mùa đi
Lao xao phố thị rầm rì nhân sinh
Rồi mai tôi lại đăng trình
Về nơi bát ngát hỏi mình về đâu
Soi gương chợt thấy mình già
Ôi chao, cổ nguyệt sơn hà trẻ măng!
PDVH
Bien Que Huong 07 tết 2015


NÁN ĐỢI

Tôi về ôm giấc đau cuồng
Khảy đàn say hát chập chờn mùa trăng
Em đi để lại vệt ngần
Loang trên hư ảnh má hồng nhân gian
Vẫn còn chút mộng chưa tàn
Phơi trên dặm lữ mênh mang đợi người.

                               LỜI TÌNH CHƯA TRỌN

Ta mơ thấy em về hoang dáng nhỏ
Bước bâng quơ tình rộn rả phiêu bồng
Ta thu lại bóng mùa xưa bở ngở
Yêu một lần mà đắm chết trăm năm

Đời lận đận ta còn say mộng lớn
Mộng hồ tan trong bi khúc em cười
Ta ôm xiết nhưng hồn xanh lởn vởn
Cuối trời xanh một giấc ngủ chưa nguôi

Ta mục tử trên đồng hoang đuổi bắt
Mộng bay dài trong thăm thẳm ban sơ
Ta dừng lại bên bờ mi chất ngất
Ngó em rồi đành bỏ cuộc ngu ngơ

Ôi tình ái như mũi tên tẩm độc
Một đời ta sụp xuống hố càn khôn
Nghe âm u em cười như huyễn hoặc
Buổi ban sơ giòng máu trẩy lên đường

Xin trở lại bây giờ làm lãng tử
Gót chân đi cho dậy gió điên cuồng
Xin trở lại cùng em qua cuộc lữ
Nét vàng son tô phết bụi mười phương
Xin trở lại cùng em say cuộc lữ
Sống tinh khôi trong giấc ngủ diệu thường.
1982 Hien Vinh


21*  HOÀNG CẦM
Giọt Nước Mắt Cho Quê Hương...



Ôi ! Bóng quê hương ngả nắng chiều
Những mùa thu cũ gợi thương yêu
Mái tranh xơ xác, thềm giăng lạnh
Sân mốc, vườn hoang, gió tịch liêu
Tre xanh san sát chuyện gươm đao
Đứng rũ tà huy nhuốm máu đào
Thép rỉ buồn tênh lời sắt đá,
Gươm cùn tựa nguyệt giấc chiêm bao
Chí khí phai dần trên kỷ niệm
Như đường tơ nhạt nếp thời gian
Bao giờ dứt lệ quên đau khổ
Tung kiếm nghìn thu quét bạo tàn.

Hoàng Cầm.( Nguyễn Trãi)

AI CHI LANG bảo tàng lịch sử ngoài trời lớn nhất thế giới...


Qua ải Chi Lăng

TT - Cứ mỗi lần từ Hà Nội lên Lạng Sơn, ngang qua ải Chi Lăng (xã Chi Lăng, huyện Chi Lăng), trong tôi luôn dậy lên niềm cảm khái với lịch sử. Lời Bình Ngô đại cáo cứ vang lên hào sảng trong câu văn Nguyễn Trãi.

“Bản nguyệt thập bát nhật Liễu Thăng vị ngã quân sở công, kế trụy ư Chi Lăng chi dã. Bản nguyệt nhị thập nhật Liễu Thăng hựu vị ngã quân sở bại, thân tử ư Mã Yên chi sơn...” (Ngày mười tám, trận Chi Lăng, Liễu Thăng thất thế. Ngày hai mươi, trận Mã Yên, Liễu Thăng cụt đầu).

Chi Lăng vẫn đó, Mã Yên vẫn đây và dấu tích tượng đá hình người quỳ gối cụt đầu gọi là “Liễu Thăng thạch” - tên viên tướng nhà Minh bị Lê Sát, tướng quân của Lê Lợi, chém chết tại ải Chi Lăng tròn 585 năm trước (năm 1427).

Bảo tàng lịch sử ngoài trời lớn nhất

Năm 1980, sau khi tham dự hội thảo kỷ niệm 600 năm ngày sinh Nguyễn Trãi, sử gia người Pháp, tiến sĩ Charler Faudier đã đến Chi Lăng tham y và ngạc nhiên thốt lên: “Đây là một bảo tàng lịch sử ngoài trời lớn nhất thế giới!”.

Trải rộng trên địa bàn hai xã Chi Lăng và Quang Lang, khu di tích lịch sử Chi Lăng dài đến 20km với 52 điểm di tích. Và có lẽ không một cửa ải nào trong lịch sử nước Việt lại hào sảng chiến công như Chi Lăng. Cái thế của một đất nước luôn bị kẻ thù rình rập đã bù đắp cho giang san một miền đất hiểm yếu. ...( Trich đoạn)
...... ...Ôi Việt-Nam ! phận nước điêu linh! 

( Anh Viet Dung- Thế trận cuả núi rừng Chi Lăng_ bài -báo Tuoi Tre)




20*  Thơ- VÂN PHÙ
LÚC RỖI
(tặng Biển Quê Hương,…)
Gặp nhau,
Đàn hát cho vui
Sự đời trĩu nặng,
Cũng trôi theo giòng !

Ngọc Hiệp NT, 17/2/15.

ĐÊM NAY

Nha Trang, trời trở lạnh
Biển, vơi bớt màu xanh
Lang thang, mình, phố vắng
Cuộc tình ấy, cũng đành!!!.


Phù Vân 14.03.14





19*  Thơ - PHƯƠNG XÍCH LÔ


Chân dung PHƯƠNG XÍCH LÔ
( NGUYỄN VĂN PHƯƠNG )

Tranh sơn dầu của BỬU CHỈ

Tự nhiên bổng nhớ ông bạn thơ tài hoa nhưng nghèo khổ Phương Xích Lô, một cuộc đời gian truân cả vật chất lẫn tinh thần, lang thang dơ dáy, ôm mối hận tình cay đắng, dày xéo cả tâm can mà rưng khóc giữa chợ đời.
Anh đến với tôi lúc nào cũng như một người ... hành khất, tóc tai lởm chởm dài ngoằng, bệ rạc ...
Cả văn nghệ sĩ quen biết muốn gần gũi cũng ngại ngùng.
Thế mà, bao lần đến Nha Trang anh đều tìm đến tôi, để hằng đêm cùng nhau la cà các quán, đọc thơ cho tôi nghe có khi suốt khuya bên quán cốc xêu vẹo ven đường.
Sau này được biết, năm 2002 trong dịp ra Quảng Trị chơi, anh xuống tắm ở đập thủy lợi Triệu Thành, và vĩnh viễn ra đi ...
Xin tìm và gởi đến bạn bè vài bài thơ của anh như những nén nhang tưởng nhớ !



TÌM

Tôi đi tìm lửa trong đêm
Tìm ngọc trong đá
Tìm sen trong bùn
Tìm cao giữa đám thấp lùn
Tìm rồng giữa lũ giun trùng ngơ ngơ
Tôi đi tìm thực trong mơ
Tìm thanh trong tục
Tìm thơ trong đời
Tìm người giữa lũ đười ươi
Tìm tri âm
Giữa tiếng cười lời chê
Tôi đi tìm tỉnh trong mê
Tìm yên lặng
Giữa bốn bề phong ba
Tôi đi tìm Phật trong Ma
Tìm Thánh trong Quỷ
Tìm Ta trong mình.


ĐỘC TUÝ HÀNH

Ta say hề, đêm nay ta xỉn

Ngất ngưỡng đi về giữa khói sương

Gõ nhịp ta ngâm bài tống biệt

Vỗ chai ta hát khúc hồ trường

Ba ngàn thế giới trong cốc rượu

Bao dung ta ôm trọn vui buồn.

Ta say hề, đêm nay ta xỉn

Chân thấp, chân cao lạc phố phường

Ai có tài đàn như Tư Mã

Còn ai thổi sáo tựa Trương Lương?

Hãy đàn ta hát lời man dại

Hãy thổi ta ngâm giọng dị thường

Một kiếp làm người đầy khổ luỵ

Mượn đôi cánh rượu đến thiên đường.

Ta say hề, đêm nay ta xỉn

Đành mượn cỏ cây thế chiếu giường

Ngạo nghễ gối đầu lên đỉnh Ngự

Ngang tàng xuôi cẳng dọc sông Hương

Êm như cái nhíp không còn nhớ

Nhẹ tựa làn mây chẳng biết buồn

Ta say hề bây giờ ta ngủ

Chiêm bao ta mua điệu Nghê Thường!

XÍCH LÔ HÀNH

Ta xích lô hề ! Người xích lô
Từ đây thôi phải đạp xe thồ
Trước chơi hai bánh chừ ba bánh
Trước chở một cô chừ bốn cô

Gác cẳng chờ hàng bên bãi vắng
Dựa lưng đợi khách dưới cây to
Dù sao cũng phải còng lưng đạp
Còn ở trong ngành vận tải thô.

Ngươi xích lô hề ! Ta xích lô
Về đây sau những chuyến giang hồ
Thợ không ra thợ vì cô thế
Thầy không nên thầy bởi lỡ cơ

Trí dở dở khi say khi tỉnh
Hồn ương ương lúc thực lúc mơ
Rơi xuống cuộc đời không chao đảo
Vững vàng ba bánh đỡ: xích lô.

Ngươi xích lô hề ! Ta xích lô
Cũng là thi sĩ cũng làm thơ
Thơ không giúp được ngươi cơm áo
Thơ chẳng giúp gì ta cháo hồ

Làm một trăm bài đều mộng mị
Đăng vài tờ báo cũng hư vô
May mà nhờ đạp xích lô ấy
Giàu không giàu nhưng chẳng xác xơ.

Ta xích lô hề ! Ngươi xích lô
Ráng cho xong hết một đời phu
Chở bao đau thương về nghĩa địa
Chở những hạnh phúc đến tuổi thơ

Ngó xuống thua chi loài giun dế
Trông lên hơn hẳn lũ công cò
Dù sao mình cũng còn lương thiện
Ngươi xích lô hề ! Ta xích lô.

Tác giả đã qua đời
Lê Vũ ( Sưu tầm )


18*  Thơ-  CUỒNG TỪ
Lục bát Cuồng Từ :
THƯƠNG NHỮNG NẤM MỒ
____________________________
Nhớ người mộ cỏ
ưu phiền
Nhớ mưa tử biệt
nhớ thiên đoạn trường
Nhớ người
mất một quê hương
Nhớ Đài Thương Tiếc
nhớ chương sử buồn
Chim bỏ tổ
nước xa nguồn
Dòng trôi sử lịch
nỗi buồn về đâu ?
Nhớ ai
tàn cuộc cơ cầu
Có nghe tiếng quốc
nát nhàu trong sương .
14.03.15
  

CHA VIET NAM ANH HUNG

Mẹ từ
khóc hết mộ phần
Tay buông thân phận
mấy lần trầm luân

Cha từ
máu đẫm áo rừng
Ngàn thu
đổi lấy anh hùng mà chơi !

Cha ơi !
người ngủ trên trời
Có nghe tiếng Mẹ
khóc lời nước non .

Cuồng Từ 28.07.14





17*  Thơ
ANH GIÓ 


Vu vơ thêm chút nỗi niềm 
Sợi thương sợi nhớ ưu phiền vấn vương...
Đời người một cõi vô thường. 
Mây bay với gíó, ta đường nào đi..
Cuộc đời còn đó phân ly 
Ngày mai đánh mất còn gì cho nhau...
Cuộc đời chìm nổi bể dâu. 
Ngày mai biết có qua cầu hay không
Nên lòng không hứa người trông 
Ngày mai xa cách trống lòng tim côi...
Cách chia một thoáng bồi hồi. 
Đường trần mấy nẻo phương trời xa xăm...
Buồn lòng tôi hỡi lặng căm 
Gió đưa miền nhớ âm thầm nhớ ai...
Gío về như giọt nắng mai. 
Lung lay cánh hạc thiên thai giữa trời...


Tháng 4.2014 ( Cuộc trò chuyện cuả 2 người bạn )


" BÓNG CÔ LIÊU " 

Gió hỡi đêm nay lạnh rất nhiều 
Đưa hồn lữ thứ lạc cô liêu 
Sương khuya thấm lạnh cho lòng thiếu 
Hơi ấm người xưa ẩn bóng chiều... ........


Gió Heo May..




16*  Thơ - NHA UYEN



PHẬN NGƯỜI


Sáng ra chợt thấy ngỡ ngàng 
Bà Năm hàng xóm bỗng thành giàu sang 
Kiệu rồng, cờ gấm giăng hàng 
Bạc vàng rải thảm cả làng tiễn đưa. 

Một đời lầm lũi nắng mưa 
Tay cày tay cấy sớm trưa trên đồng 
Tiễn chồng từ thuở hai lăm 
Năm mươi năm lẻ bà thành vọng phu. 

Đất lành ru giấc ngàn thu 
Câu chờ câu đợi bà ru đời mình 
Đêm qua ông lại hiển linh 
Giúp bà trút gánh nợ tình nhân gian. 

Giấc đêm hoa cỏ nhẹ nhàng 
Ngàn năm mây trắng bồng bềnh còn trôi 
Khổ đau là khổ đau ơi 
Gập ghềnh chín nhịp một đời cũng qua.  


Họa Sĩ NHA UYEN




15*  ĐÌNH VY

XUÂN PHAI
......+++......
Xuân đã phai rồi nắng xuân ơi
Cuốn theo vàng úa cánh xa rời...
Cùng nhau
Cạn chén
Ly bôi...
- Xuân nay...đã hết
Bồi hồi...
Còn đâu...!
Chia tay
Thương Cảm
Nỗi sầu...
- Mênh mông...vọng tiếng
Đàn bầu
Giọt...rơi
Cung trầm
Gió thoảng
Chơi vơi...
- Nghe trong...xa vắng
Gửi lời
Nhắn...ai...?
Ru hời đếm bước ngày mai
Hẹn nhau năm tới vẫn hoài...nhớ mong...!
Đình VY 26/02/2015



THƠ ĐINH VY
><><...NHỚ...><><


Thức giấc đêm về mộng thả trôi
U hoài nỗi nhớ chỉ mình tôi...

Đà Lạt...
Ngày đó...xa rồi...
Quanh co...
Dốc thẳm
Bên đồi...hoang vu

Thông reo...
Bát ngát...xanh ru...
Cam Ly...
Em hỡi
Mùa Thu...qua rồi

Tình yêu...
Say đắm...bồi hồi...
Đồi thông...
Lặng gió
Có thôi...trách hờn

Mộng xưa...
Nồng cháy...nụ hôn...
Một đời...
Ân ái
Thả hồn...về đâu...?

ĐINH VY


14* ĐÔNG KHUÊ 



Thơ 

HOÀNG HÔN TÍM


Sao cứ vẽ hoàng hôn và cô gái dại khờ
chiều thật buồn rơi tàn trên ánh nắng thênh loang
rồi bước chân hôm qua
mơ hồ một giấc mơ
mỏng manh mà trĩu nặng

cô gái với những cơn ác mộng
quả lắc
nhịp tim
tiếng thở dài
như mùa đông không bao giờ thoát nổi

sao cứ vẽ hoàng hôn và cô gái dại khờ
tím chiều về rơm rớm giọt châu
sương đẫm ướt
vòng tay rét buốt
gió đi hoang mỏi cả cuộc tình đầu

sao cứ vẽ hoàng hôn và cô gái dại khờ
để chiều buồn mây xám cõng nhau đi
sầu đông vàng buông trên lối cũ
tình yêu ư...
như câu chuyện cổ.
cô gái ngồi buồn

thêu lên ánh trăng non...

Đông Khuê


**  MÙA CÚC DẠI




Người đàn ông nhìn tôi
tình yêu không còn khoảng cách
chỉ có tiếng thở dài
một vòng khói thuốc thật sâu
dưới làn mi cong
đôi mắt nâu hoang hoang
và vòng tay non trẻ

nếu có thể chạm nhẹ vào ánh mặt trời
bình minh ơi
vời vợi...

tôi ngồi nhìn những đám mây chết
bỏ cả nàng gió ơ hờ sớm nay
ngậm ngùi...
người đàn ông và cây đèn đường
hâm nóng trong tôi
chút dịu dịu cuối ngày
cuối cùng thì loài ong bướm cũng say mật đầu cành, 
và tôi...
tôi là mùa xuân mảnh mai
khoác trên mình chiếc áo hạ trắng
bỡ ngỡ chiều nay
mùa cúc dại mơn man

dưới nền cỏ xanh rì...
nụ lông chông lăn ra từ tàng cây cằn cỗi
ngóc đầu nhảy múa
bầu trời thanh mát
dải mây bềnh bồng
một sắc hồng lẩn khuất
người đàn ông
nửa vầng trăng

và chén rượu ủ tình...

Đông Khuê



12*  VÂN THỦY


CÔ ĐƠN

VỀ THÔI


THÂN TẶNG BIỂN QUÊ HƯƠNG

VỀ THÔI
***

Ừ Thôi...
Về nhé...người ơi.
Chơi vơi lạc bước...
Ru hời...nỗi đau.
Xa đời...mất dấu môi nhau.
Gió sương xứ lạ...qua mau nhạt nhòa.
Về thôi...
Bỏ chốn phù hoa.
Mênh mang thương nhớ...bôn ba
Dấu giầy.

Niềm vui...
Chưa được...đong đầy.
Nỗi buồn...
Dai dẳng...tháng ngày chẳng vơi.

Hóa thân...
Vào cánh chim côi.
Lang thang...
Phiêu bạt mù khơi...gió ngàn.
Về thôi...
Lỡ nhịp cung đàn.
Nâng ly cạn chén...sầu mang nửa vời.
Ly hương...
Thả khúc...
Nhạc rơi.
Ngậm ngùi...tay với giọt đời...
KHÔNG TÊN...!!!

VÂN THUỶ



11bis * Thơ - ỐC SÊN



Mẹ Dòng sông, bến nước, đôi bờ 
Bao năm khó nhọc một đời vì con 
Vì con dáng mẹ hao mòn 
Vì con mẹ phải lo toan nhọc nhằn 
Đường về vai mẹ nặng quằn 
Một mình mẹ phải đỡ đần trước sau 
Mùa đông gió rét mưa rào 
Quản chi khó nhọc mẹ vào ca đêm 
Mẹ mang riêng một nỗi niềm 
Thương sao câu hát êm đềm mẹ ru 
Mẹ là ngọn gió mùa thu 
Vòng tay ấm áp khi mùa xuân qua 
Mẹ ơi, mẹ là tất cả 
Nhận về mình phần khó nhọc cho con 
Xuân xanh ôm giấc mộng tròn 
Mẹ quên hạnh phúc tuổi son ban đầu 
Mẹ ơi, hạnh phúc về đâu? 
Khi đôi mắt mẹ nhuộm sầu bến quê. 

L.Thúy-OS.

11*  Chungtu phuongtim

TỪ EM

Từ em, đổ lệ khơi nguồn
Để ta vướng đọng nét buồn vào thơ
Như làn khói phủ sương mơ
Như mây tím lạnh hững hờ chiều buông

Từ em, ta lạc con đường
Tình yêu sóng cả đoạn trường lòng ta
Buồn đêm dưới ánh trăng tà
Sương đêm rơi lạnh ướt nhòa bờ vai

Từ em, ta thấy lạc loài
Bão giông phủ chặt tháng ngày đẩy đưa
Nặng sầu một mối ,hồn mưa
Lê thân rời rã cho vừa lòng yêu

Từ em, đời ngả bóng chiều
Tím màu hoang dại cô liêu lối về
Hồn xanh rêu phủ tư bề
Lối về mất ngõ sơn khê chập chùng

Từ em, ta biết lạnh lùng
Chẳng còn tha thiết những cung bậc sầu
Chẳng còn bến đợi giang đầu
Từ em ta hiểu sắc màu nhân gian !



TÔI VỚI TÔI 
Tôi đã dìu tôi khắp nẻo đời
Sông hồ , sa mạc bóng và tôi
Ngủ trên tuyết lạnh mùa đông giá
Ngồi dựa lưng đời nắng hạ phơi 

Tôi đã dìu tôi những chặng đường

Rừng sâu , núi thẳm vết mù sương
Chiều mưa cô quạnh đời lữ thứ
Gót buồn bóng nhỏ lạc muôn phương 

Tôi đã dìu tôi qua lối mơ

Tự ươm giấc mộng đẹp nên thơ
Một trời xuân thắm đầy hoa nở
Tỉnh giấc tàn canh khói nhạt mờ 

Tôi đã dìu tôi dưới bóng đêm

Cố ru giấc ngủ mộng êm đềm
Ngày mai lại sáng bình minh chớm
Ảo ảnh phai tàn đau nhói thêm !h
Tồi đã đi qua những cuộc tình 
Đã từng ấp ủ mộng ba sinh
Cũng từng chung lối con đường mộng
Tàn cuộc còn đây bóng với mình !

Tôi lại dối lòng với chính tôi 

Bên kia hoa nở ngập khung trời
Cố lên đi nhé ! Đừng nản bước

Huyền Lâm 


10*  Ngọc Hải Phan

NỬA VẦNG TRĂNG XẾ!


Xuân qua chưa,
nghiêng nửa vầng trăng xế!
Người và ta
Sao - nước mãi… đôi dòng?

Nát tim Đá
Biển gầy
… Thơ rớm lệ.
Mắt Thu sầu
Viễn xứ
Tóc ... rêu phong!!!

PHAN NGỌC HẢI
18:00 – Chiều mồng Bốn Tết Ất Mùi!
22/02/2015
 — tại Dĩ An _ Bình Dương.






TỰ DƯNG
--- ooo ---
Tự dưng lại giận hờn.
Khổ quá!
Lá trầu xanh …
che mưa gió được đâu?

Ngày đang tươi.
Sao nắng vội úa màu?
Bão vừa tạnh,
gieo chi … giông tố?!

Nửa vạt áo …
đi vào nỗi nhớ…
Chéo khăn,
ngăn ... hạt nước mắt buồn!

Hết cuộc đời nặng nợ áo cơm
Vui … con chữ 
sóng lòng - đừng động!

Quẳng đi nhé …
buổi chiều hờn giận!
Hứng mưa vui 
ru ... giấc ngủ 
Nồng!!!


BIỂN
NGỌC HẢI PHAN

VẪN MƯA



09 *  LÊ LÃNG DU


NGÀY CUỐI NĂM

Ta thả những buồn tênh này vào gió
Ngày cuối năm nhớ Mẹ muốn quay về
Sao thương quá! Bước chân nơi viễn phố
Cứ chạnh lòng nhớ tới một miền quê

Hoa Cúc Quỳ còn ươm vàng bên lối
Nụ tầm xuân e ấp dưới trời đông
Con đường nhỏ giờ như còn hờn dỗi
Người đi xa biết có nhớ quê không?

Ta vẫn nhớ những ngày xưa yêu dấu
Đường quê trơn cùng dìu bước nhau qua
Xóm nhỏ làng xa tuổi em mười sáu
Tóc đuôi gà ngúng nguẩy giận hờn ta

Ngày cuối năm hoa Cà Phê nở sớm
Bướm ong say bay lấy mật cho đời
Nắng hanh vàng bên đồi chiều buông xuống
Khói bếp nhà ai lam tỏa lưng trời

Ngày cuối năm hồn bềnh bồng kỷ niệm
Xin xuân về mãi thắm những ngày vui
Nhớ Mẹ, nhớ em, nhớ quê thương mến
Phút tàn đông lòng cảm xúc ngậm ngùi

Lê Lãng Du 08.01.2014



08*  LÊ MINH THẾ
Kon Tum


CUỐI CUỘC RONG CHƠI

Cuối cùng của cuộc rong chơi
Những câu ca hai nửa khóc cười
Đường không xa đi hoài không tới
Trạm dừng chân chẳng thấy bên đời.

Khởi từ một cuộc sinh ly
Những sân si ai kẻ nói cười
Từng xuân qua đông về hạ tới
Chỉ còn thu từng chiếc lá rơi.

Cuộc rong chơi trên cõi người
Ai khóc cười cũng đành thôi
Những chiều mưa rơi ướt cánh
Chim trời về phía biển khơi.

Đời bon chen những đớn hèn
Những đảo điên chắc rồi quên
Hơi thở của đêm ai hát bên thềm
Một khúc dịu êm.

Nhớ gì một cuộc rong chơi
Mãi chắt chiu hai nửa khóc cười
Dù phai phôi cũng vừa kịp tới
Tiễn buồn vui về cuối cuộc đời.

(Nhạc sĩ Lê Minh Thế Kon Tum)


Nhạc sĩ  LÊ MINH THẾ 


ĐÊM VỠ SƯƠNG TAN

Đêm vỡ tan rồi đưa người về với đời
giữ yên đôi tiếng cười
mắt còn xanh trong tối
Tóc còn vương tiếc nuối

Môi còn ngọt trên môi
Đêm vỡ tan rồi đâu còn lời giã từ
Nỗi sầu thôi góp lại
gửi cùng con phố cũ

Ru Người dòng nước lũ
Tàn cùng cánh phù du
Sương tan và đêm vỡ tan rồi
Người xa và tình cũng phôi pha

Còn trên môi từng tiếng hát
em ngọt ngào
Còn trong tim từng tiếng tơ
rung nghẹn ngào. 

Thôi đành gửi tình cho từng đêm vỡ và sương tan

Đêm vỡ tan rồi
đưa người về với người
Chắt chiu từng giấc sầu
thắp mờ hồn lữ thứ
Xin trời một giọt sương
Rót đầy bến phù du. 

Lê Minh Thế
Kon Tum  30.11.14

Chị Ngọc Thuận




07*  Nguyễn Đức Cường





17*  TÌNH ƠI HÃY VUI


’’ Em yêu dấu của Anh, không chỉ bắt đầu từ những khoảnh khắc mong manh của hạnh phúc. Từ nỗi phân ly trong tình yêu chúng ta...
Những tình khúc này cũng khởi đi từ tâm tưởng, nơi biết bao là dấu hỏi mà thác lũ thời gian đã trả lời Anh bằng muôn tiếng thở dài…
Nhưng nếu như cuộc từ ly đã không làm nên khoảng cách.
Thì xin Em hãy an ủi nhau bằng kỷ niệm cho nhớ thương này mở ra một lối về vun xới những mai sau .
Khi đêm khuya đang dâng lên bình minh, khi 
trong ta chưa mong manh niềm tin, thì tình ơi hãy vui, dù đã quá... ngậm ngùi…’’


17** BIỂN VẮNG


Tôi chờ ai trên biển

Nghe sóng gọi ưu phiền 
Nghe đời rong yên lặng
Trôi hoài một nỗi riêng.

Tôi chờ mãi nơi đây

Hoàng hôn xưa trở lại
Buồn xanh lên đá tảng
Buồn vàng đến chân mây.

Tôi như là con ốc

Xoay mình trong nhớ thương
Như loài rêu ẩm mốc
Vừa mọc lên ven đường.

Tôi như bãi phù sa

Trơ vơ vắng người qua
Như tia nắng tàn phai 
Khi đêm buông xuống đầy.

Đêm ngàn sao không về

Đêm nói lời ê chề
Tôi ngồi nuôi đốm lửa
Lụi dần theo giấc mơ.

Soi hình bóng em xưa

Chìm hơi sương vật vờ
Dường như Tôi vất vả
Chìm theo bóng đêm qua.


(Biển Vắng, một trong những bài hát trong tình khúc Nguyễn Đức Cường. Tình Ơi ! Hãy Vui )

Xin vinh danh tình yêu vượt thời gian của Anh dành cho người vợ bạc mệnh. 
Dù tất cả đã là định mệnh…, nhưng tình yêu và nỗi niềm Anh đã để trong thơ nhạc … là một hạnh phúc vô bờ của kẻ ở lẫn người đi…bù đắp cho nỗi hụt hẫng mất mát nơi cuộc từ ly 
…Thiên kiếp…
BQH Xin gởi chút cảm xúc đến các bạn trong ngày Valentine. Cho những tình yêu đã mất và đang có…Dù còn hay mất, thì các bạn ơi ! hãy vui lên…  BQH 

NGUYỄN ĐỨC CƯỜNG


HẸN HÒ

Trong lãng mạn, chúng ta cùng nhau nhé,
Vào Yêu thương ôm lấy mộng tràn trề,
Vào Thiên nhiên nương náu một nơi về,
Khi Tâm sự đã vơi đầy cuộc thế.

Khi khát vọng đã rơi vào dâu bể,
Còn vang vang muôn tiếng dội lòng mình,
Thì Em ơi ! Nguyên vẹn một lời Tình,
Anh vẫn trọn giữ trong hồn yên tĩnh.

Con suối đọng niềm riêng sầu ngất đỉnh,
Chờ sông xa về gọi nước đầu nguồn.
Mây trĩu nặng những phương trời phiền muộn,
Chờ đất bằng khao khát vẫy mưa tuôn.

Đêm vẫn đợi ở ven rừng Trăng xuống,
Chẳng bao giờ Đêm muốn chở Trăng đi.
Trăng ở lại và Đêm thành mộng mị,
Nằm cô đơn nghe thảo mộc thầm thì.


Anh vẫn đợi giữa trăm đường hệ lụy,
Những con đường thao thức rủ Em qua,
Những con đường chim chóc đã bay xa,
Hoang phế nhuộm sẫm lên màu hoa lá !

Anh khan giọng mở bao lời chưa thỏa,
Để vô vàn âm sắc tỏa mênh mông,
Để mai này, phiêu bạt giữa Hư không,
Anh vẫn hẹn cùng Em vào Cõi Rộng.

Như đá hẹn cùng rêu vào thạch động,
Dẫu thăng trầm năm tháng vẫn yên thân.
Anh đã hẹn cùng Em vào Số phận,
Dẫu âm thầm hạnh ngộ, chẳng phân vân...

NGUYỄN ĐỨC CƯỜNG . ( Nam Cali )



Thơ- NGUYỄN ĐỨC CƯỜNG



CÕI BUỒN

Em về trên đầu non,
Cuốn theo làn bụi mỏng.
Anh đi tìm Vô thường,
Âm thầm nơi cuối sông.

Em băng qua rừng sâu,
Khói sương vờn trên tóc.
Anh mơ màng biển dâu,
Thấm ơn đời mưa móc.

Thời gian buông hạt lệ,
Lên miền thương nhớ xưa.
Đêm buông lời kể lể,
Một Tình yêu chưa vừa

Bốn mùa lay đổ vỡ,
Trên hàng cây vắng tanh.
Lũ chim trời bỡ ngỡ,
Hót khan lời mong manh.

Đôi khi Tình thật khẽ
Ru Người trong dáng Thơ.
Đôi khi lòng hỏi nhẹ,
Mình xa nhau bao giờ.

Từ muôn cơn gió nổi,
Rủ mây ngàn lang thang.
Từ muôn hoa nở vội,
Đưa hồn theo phai tàn.

Từ mang mang số phận,
Trói Ta vào cô đơn.
Từ cõi buồn vô tận,
Dắt Ta vào đau thương
 …

Bài thơ Cõi Buồn, là bài thơ Anh tâm đắc nhất. Vì qua đó, trong một lúc xuất thần, Anh đã gửi gấm được hết tâm trạng vào từng con chữ, từng câu thơ. "Thời gian buông hạt lệ, Lên miền thương nhớ xưa. Đêm buông lời kể lể, Một Tình yêu chưa vừa..." Thời gian đi bằng những tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ, và từng âm thanh đó, với Anh đã là những hạt lệ nhỏ xuống thân phận mình. Anh đã từng có những ngày tháng nằm lịm người, khi nỗi đau vây phủ lấy mình như một chiếc mền mỏng manh, chỉ làm mình thấy lạnh hơn bao giờ hết.
Đó là một bài thơ mà khi viết, tâm hồn Anh, ý tình và ngôn từ dường như đã vượt qua biên giới của tử sinh…

Nguyễn Đức Cường 

(Nam Cali)






* * Nguyễn Đức Cường

Với thơ.

Hình như mỗi người đều cất giữ trong tim mình một vũ trụ đầy mộng mị, làm hành trang đi trên… định mệnh của mình. Sự xung đột giữa Mộng và Thực bao giờ cũng đưa đến đổ vỡ. Và âm thanh của đổ vỡ, chính là Thơ.



Tôi làm Thơ, vào những khi cần nuôi cho mình một hy vọng, hay những khi cần hàn gắn chính mình. Thơ vì thế, đôi khi là nụ cười, là phép nhiệm mầu nâng tôi qua thử thách; đôi khi là nước mắt, là phương thuốc thần làm vơi đi bất hạnh. Tôi làm Thơ để niềm hy vọng không hao mòn, và cũng để nỗi đau khổ nào đó trở thành quen thuộc. Khi trở thành bạn, Đau khổ sẽ chính là một thứ Hạnh phúc.
Làm Thơ cũng là một cách “vẽ” lại những chân dung tôi may mắn có được trong đời… Cha Mẹ, Thầy Cô, Người Tình, Bạn Hữu… và cũng để níu lại chia ly, để mất mát không thể nào xa mình hơn được nữa.


Nguyễn Đức Cường




Với nghề nghiệp.
Đời sống lắm chuyện tình cờ, và một trong những tình cờ ấy, đã đưa tôi đến với khoa Châm cứu, một ngành Y khoa Đông phương mà trước đó, nhiều lần tôi cũng “tình cờ” nghe nhắc đến, nhưng rồi cũng để ngoài tai.

Đó là thời kỳ 1975-1985, một thập niên của Việt Nam đói nghèo, khổ đau và kiệt quệ đến tận cùng. Một chén cơm chia nhau, giá trị hơn ngàn lời hứa hẹn, môt viên thuốc cho nhau, nặng gấp trăm ân sủng mơ hồ. Người ta sống từng ngày để thấy mỗi ngày, đời mình một tan tác hơn. Cái đói lấn át cái bệnh. Và Bệnh, vô hình chung trở thành một sự xa hoa trên thân phận của mình.
BS Đông Y Nguyễn Đức Cường ( Miền Nam California, USA)



http://trangthanhtruc.wordpress.com/2008/03/25/ph%e1%bb%8fng-v%e1%ba%a5n-tac-gi%e1%ba%a3-cha-va-m%e1%ba%b9-la-ngoi-chua-nh%e1%bb%8f/


http://trangthanhtruc.wordpress.com/2008/05/26/nguy%e1%bb%85n-d%e1%bb%a9c-c%c6%b0%e1%bb%9dng-va-cau-chuy%e1%bb%87n-cham-c%e1%bb%a9u/



06*  Hàn Mặc Tử

MÙA XUÂN CHÍN

"Ngày mai trong đám xuân xanh ấy, 
"Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi... "


Trong làn nắng ửng: khói mơ tan, 
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng. 
Sột soạt gió trêu tà áo biếc, 
Trên giàn thiên lí. Bóng xuân sang. 

Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời. 
Bao cô thôn nữ hát trên đồi. 
- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy, 
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi... 

Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi, 
Hổn hển như lời của nước mây... 
Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc, 
Nghe ra ý vị và thơ ngây... 

Khách xa gặp lúc mùa xuân chín, 
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng: 
- Chị ấy, năm nay còn gánh thóc, 
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?[1] 

 Hàn Mặc Tử


05* Thơ- HongLam Le



Thơ Phù Tang

NÓI HỘ...

Ta vẫn tìm em trong mỗi đêm
Khướt say nhung nhớ mắt đen huyền
Nhớ đôi môi nhỏ sầu muôn thuở
Nhớ tóc xỏa dài bên dáng tiên

Hởi người em gái xứ Sapa
Đời em hun hút bóng trăng ngà
Chiều nay lối cũ ai còn nhớ
Một nỗi lòng anh không phôi pha

Hãy để ta ngồi bên ánh trăng
Say men rượu đắng say men tình
Em đã xa rồi cơn mộng ảo
Còn lại hồn ta với lặng thinh

Ta vẫn tìm em dài năm tháng
Thời gian trôi tóc bạc râu dài
Tay nắm giữ ồ dáng ngọc xưa vụt mất
Đành ôm sầu lên cõi mộng thiên thai !

53 Bạch Đằng Nha Trang 1990
Phù Tang* HongLam Le



Thơ
04-  Soleil Dalat


TỰ SỰ CỦA NGƯỜI THA HƯƠNG.

Từ khi mang kiếp tha phương
Năm mười bảy tuổi lên đường lập thân.
Là khi vướng bụi thế trần
Lên ghềnh xuống thác bao lần gian nan.
Một lần lỡ chuyến đò ngang
Tưởng câu hò lạnh đã tàn lời thương.
Nửa đời trong chốn phong sương
Nửa đời lận đận dặm trường đào tơ.
Chỉ vui trong những giấc mơ
Bao năm lưu lạc ơ thờ cuộc vui.
Cười không giấu nổi ngậm ngùi
Xa không quên được khúc nôi một thời


Dẫu cho sông núi đầy vơi
Hành trang mang nặng những lời mẹ ru:
"Hết đông,xuân,hạ sang thu
Qua cơn bỉ cực sẽ bù thái lai"
Đêm tàn nhường chỗ ban mai
Đời vui từ lúc tay ai nối cầu
Cũng từng qua cuộc bể dâu
Cũng từng nếm vị dãi dầu thế gian
Không cùng một nỗi gian nan
Nhưng cùng hiểu được muôn vàn trái ngang.
Lại thêm một chuyến đò ngang
Qua sông một buổi hạ vàng giao duyên.
Thôi đành phụ với lời nguyền
Âu là nghiệp quả nhân duyên thế trần!


Tim yêu ngày tháng lớn dần
Kiếp tha hương lại một lần xa hơn
Tình còn mang một chữ ơn
Hoà chung cùng một nhịp đờn yêu thương .
Nơi đây không phải quê hương
Vẫn mang một nỗi vấn vương vô ngần
Tình người chứa cả tình thân
Màu da hai sắc vẫn gần nhịp tim.


Xa rồi bảy nổi ba chìm
Xa rồi chèo chống một mình bể khơi...
Dù sao vẫn cảm ơn đời
Đã cho nghị lực một thời gian nan.
Cảm ơn hai chữ bình an
Người đem trao tặng cùng vàn yêu thương.

MFQ sáng CN 11/5/14
Gửi Anh,người đã mang mật ngọt đến cho đời em thôi cay đắng.
Thương tặng Bien Que Huong,người đã nối nhịp cầu thương yêu cho tôi hạnh phúc hôm nay.
Soleil Dalat


ĐÀ LẠT ĐIỀU CHƯA BIẾT 


Khi tìm ra cao nguyên Lang Biang

Yersin chạy trên đồi cỏ
Nh¬ư đứa trẻ đắm mình vào thảm hoa cúc quì lộng gió
Mơ về ngày mai vùng đất đỏ banzan..
Dalat ơi! 

Em chào đời dưới đỉnh Lang Biang!
Khoác chiếc áo các loài hoa muôn sắc
Hơi thở nàng là hương trời thơm ngát
Tiếng nói nàng hay tiếng nắng thông reo?

Những con đường, những lối dốc lưng eo
Uốn quanh quanh cheo veo từng bậc phố
Đồi bên nhau trầm tư lâu đài cổ
Tiếng ve rung một bản vĩ cầm

Hồ Xuân Hương nghiêng một bình rượu xuân
Rót muôn ý thơ vào lòng lữ khách
M¬ưa đầu mùa vừa vắt qua đỉnh tháp
Trăng đã chờ dưới thung lũng Tình Yêu!

Sau ly vang hồng ta bỗng bước liêu xiêu
Hồn mê đắm lạc đường vào truyền thuyết
Yersin và cả em có biết?
Nơi này từng in dấu chân mẹ Âu Cơ
Bà đã đánh rơi chiếc gương trời xuống đất 
Hóa hồ Xuân Hương lấp lánh đến bây giờ!

Valée d'amour Dalat 

Tặng Bien Que Huong
Nơi kỷ niệm lần đầu gặp gỡ của TD-PT

Soleil Dalat

03*  Nguyen Hong Thu Thuy


     TÌNH PHAI..!!!
                       
Một vầng trăng khuyết giữa trời
Một tôi ở lại chơi vơi nỗi lòng
Một chiều xưa.. một chiều giông
Một bàn tay nắm ấm nồng đã xa.

Một cơn mưa đổ nhạt nhòa
Một giai điệu cũ ... một ta... một mình...
Một gian phòng nhỏ...lặng thinh
Một đêm khắc khoải đợi bình minh lên.

Một niềm riêng chẳng đặt tên
Một vầng trăng rụng phía bên kia trời
Một vì tinh tú đổi ngôi
Một hình với bóng.... một tôi lạc loài.

Một mình một bóng một ai
Một câu thương nhớ đã phai bụi mờ
Một cung đàn với vần thơ
Một người yêu dấu bây giờ đã xa.

Một cánh bướm một nhành hoa
Một tình yêu ấy đã qua mất rồi
Một đời ngắm xác hoa rơi
Một vần thơ cũ trao lời... phai phôi.

Một câu hẹn ước thề bôi
Một trời thương nhớ đã trôi phương nào....???

St  by Nguyen Hong Thu Thuy.
04. 2014



2 *  MAI TÚ ÂN

 MAI TÚ ÂN


Bước vào làng văn khi tuổi đã ngoài 50, với tác phẩm đầu tay viết về chiến tranh thời kháng Pháp, chống Mỹ… và những phận người nghèo khổ, cơ cực, quả cũng là chuyện lạ. Tập truyện ngắn Chuyện tình trong hang én (NXB Trẻ, 2008) với 8 truyện ngắn đã ghi cái tên lạ hoắc Mai Tú Ân vào chủ đề văn học vốn khó khăn và nhiều thách thức này.
( theo báo TT&VH)

Tôi được quen nhà văn Mai Tú Ân trên mạng xã hội FB. 
Anh rất lặng lẽ, thi thoảng có những bài bình thơ rất đặc sắc và điều này khiến tôi ấn tương về Anh.
Một tình cờ tôi đươc xem vidéo nói về" chuyện tình trong hang én" tác phẩm đầu tay cuả nhà văn Mai Tú Ân, do anh Lê Lãng Du đã post và tôi đã tìm đọc tác phẩm này...
Đây thực sự là một truyện ngắn lôi cuốn mặc dù những chủ đề tương chừng như khô khan trong thời chiến, những chủ đề tưởng chừng đã  đi vào qúa khứ......những chủ đề cuả xã hội thời bấy giờ về cuộc sống , tình yêu cuả miền nam những thập niên 60...
Ngòi bút Anh diễn đạt mỗi câu chuyện theo đúng văn phong cuả nó, khi lãng mạng, nhẹ nhàng thoát thai, lúc thực tế thô cằn, xót xa, ngao ngán...
rất rõ nét...
Và tôi bắt đầu đọc một chuyện là tôi đọc môt hơi cho đến hồi kết thúc...
Đó chính là điều thành công cuả tác phẩm  truyện ngắn "Chuyện Tình Trong Hang Én" cuả nhà văn Mai Tú Ân. 
Một tác phẩm đã gây được tiếng vang trên văn đàn Viêt-Nam hiện nay. 


( 07.05.2014 Một người bạn. Bien Que Huong. )


Người Thứ 79 - Truyện ngắn của Mai Tú Ân

 Đã nhiều tháng nay, chúng tôi lăn lộn ở vùng Y, một bãi vàng có tiếng trên vùng Tây Nguyên. Trên các ngọn đồi cằn cỗi đầy sỏi đá ở đó, chúng tôi chen chúc trong những cái lỗ sâu hun hút như lỗ chuột để đào đãi. Cùng với cả ngàn dân tứ xứ từ khắp nơi đổ về đây tìm vận may, chúng tôi đào bới không ngừng, liên tục xúc đầy sàng đất đá để đem ra bờ suối. Đứng dưới dòng nước lạnh ngập qúa đầu gối, chúng tôi phải lắc qua lắc lại cái sàng sắt nặng trịch cho đến rã rời cả hai tay. Để rồi thỉnh thỏang có được vài vẩy vàng bé tí như vẩy ghẻ. Nhiều khi chẳng được gì, ngòai những mảnh bom pháo sét gỉ nằm trơ trên đáy sàng. Thứ này có rất nhiều vì ở đây trước vốn là bãi chiến trường... 



    Làm cực khổ như vậy mà chúng tôi kiếm chẳng được bao nhiêu cả. Tiền kiếm được thì ít mà cái gì cũng đắt đỏ đến phát khiếp. Số vàng ít ỏi mà cả chục thằng trong nhóm chúng tôi đã phải đào đãi cực khổ suốt cả ngày để rồi tối đến chỉ đem đi đổi lấy vừa đủ gạo và chút thức ăn. Tiền đem theo đã gần cạn , mà cố gắng ở lại cũng chẳng nước non gì. Đã vậy còn phải chung chi cho đủ mọi hạng người chuyên đi ăn bám theo các bãi vàng, như loài kên kên chuyên ăn xác thú thối rữa vậy. Chưa kể đến nhiều khoản lệ phí đủ loại phải chi cho các ông tự xưng là thay mặt cho chính quyền địa phương, mà có trời mới biết là thật hay giả. Tất cả đều bu lại kiếm chác trên những mảnh vụn vàng ly ti mà chúng tôi phải vất vả đào đãi được. Không thể trở về quê được nên bọn chúng tôi quyết định phải kéo quân đi đến vùng đất khác để làm ăn.


ĐỌC TIẾP TẠI ĐÂY: ma-tu-an.blogspot.com

Những Cơn Bão Biển - Truyện ngắn của Mai Tú Ân
Bài Học Đầu Đời - Truyện ngắn của Mai Tú Ân



01*  ĐẠO DIỄN VĂN LƯỢNG

SƠ LƯỢC VỀ TIỂU SỬ ĐỨC VUA PHẬT HOÀNG TRẦN NHÂN TÔNG




Cuộc đời xuất gia của Tổ Trúc Lâm là một cuộc đời hoạt động sôi nổi, tích cực. Ngoài các mùa kết hạ tại các am núi hay các chùa, thời gian còn lại Ngài thường đi vân du hoằng hoá đây đó. Năm 1304, “Điều Ngự đi khắp mọi nẻo thôn quê, khuyên dân phá bỏ các dâm từ [đền miếu thờ các thần sằng bậy] và thực hành giáo lý Thập thiện”. Ngài muốn xây dựng một xã hội trên nền tảng luân lý đạo Phật, góp phần củng cố triều đại thời hoàng kim của mình.



       Ngài tên húy là Khâm, con trưởng vua Trần Thánh Tông và Nguyên Thánh Hoàng thái hậu, sinh ngày mười một tháng mười một năm Mậu Ngọ (1258). Ngài tuy ở vị sang cả mà tâm hâm mộ Thiền tông từ thuở nhỏ. Năm mười sáu tuổi được lập làm Hoàng thái tử. Ngài cố từ để nhường lại cho em, mà vua cha không chịu. Vua cưới trưởng nữ của Nguyên Từ Quốc mẫu cho Ngài, tức là Khâm Từ Thái hậu sau này. Sống trong cảnh vui hòa hạnh phúc ấy mà tâm Ngài vẫn thích đi tu.

Một hôm vào lúc giữa đêm, Ngài trèo thành trốn đi, định vào núi Yên Tử. Ðến chùa Tháp ở núi Ðông Cứu thì trời vừa sáng, trong người mệt nhọc quá, Ngài bèn vào nằm nghỉ trong tháp. Vị Sư trụ trì ở đây thấy Ngài tướng mạo khác thường, liền làm cơm thết đãi. Vua cha hay tin, sai các quan đi tìm thấy, Ngài bất đắc dĩ phải trở về.



Năm hai mươi mốt tuổi, Ngài lên ngôi Hoàng đế (1279). Tuy ở địa vị cửu trùng, mà Ngài vẫn giữ mình thanh tịnh để tu tập. Thường ngày, Ngài đến chùa Tư Phước trong đại nội tu tập. Một hôm nghỉ trưa, Ngài thấy trong rốn mọc lên một hoa sen vàng lớn bằng bánh xe, trên hoa sen có đức Phật vàng. Có người đứng bên cạnh chỉ Ngài nói: “Biết ông Phật này chăng? Là đức Phật Biến Chiếu.” Tỉnh giấc, Ngài đem việc đó tâu lên vua cha. Vua Thánh Tông khen là việc kỳ quặc.

Ngài thường ăn chay lạt thân thể gầy ốm. Thánh Tông thấy thế lấy làm lạ, nên hỏi nguyên do. Ngài trình thật với cha. Thánh Tông khóc bảo: “Nay ta đã già, chỉ trông cậy một mình con, con lại làm như thế, làm sao gánh vác được sự nghiệp của Tổ tiên?” Ngài nghe dạy cũng rơi nước mắt.

Con người Ngài rất thông minh hiếu học, đọc hết các sách vở, suốt thông nội điển (kinh) và ngoại điển (sách đời). Những khi nhàn rỗi, Ngài mời các Thiền khách bàn giải về Tâm tông (thiền), tham học thiền với Thượng Sĩ Tuệ Trung, thâm đắc đến chỗ thiền tủy. Ðối với Thượng Sĩ, Ngài kính lễ làm thầy.

Những khi giặc Nguyên sang quấy rối, Ngài phải xếp việc kinh kệ để lo giữ gìn xã tắc. Nhờ tình đoàn kết quân dân, Ngài đã hai lần (1285, 1288) đuổi được quân Nguyên, giữ gìn trọn vẹn đất nước. Dưới triều đại Ngài, hai cuộc hội nghị nổi tiếng được ghi vào sử sách là: Hội nghị các tướng lãnh ở Bình Than, hội nghị những bô lão trong cả nước ở Diên Hồng để bàn mưu kế, tỏ quyết tâm chống giặc.


Năm Quí Tỵ (1293), Ngài nhường ngôi lại cho con là Trần Anh Tông, lên làm Thái thượng hoàng. Ở ngôi Thái thượng hoàng để chỉ dạy cho con được sáu năm, Ngài sắp đặt việc xuất gia.

Ðến tháng mười năm Kỷ Hợi (1299) Ngài xuất gia vào tu ở núi Yên Tử. Ở đây, Ngài chuyên cần tu tập theo hạnh đầu-đà (khổ hạnh) lấy hiệu là Hương Vân Ðại Ðầu-đà. Sau đó Ngài lập chùa, cất tinh xá, khai giảng để tiếp độ chúng Tăng. Học chúng đua nhau đến rất đông. Sau, Ngài đến chùa Phổ Minh ở phủ Thiên Trường lập giảng đường, giảng dạy mấy năm. Ngài lại vân du đến trại Bố Chánh lập am Tri Kiến rồi ở đó.

Ðến năm Giáp Thìn (1304), Ngài dạo đi khắp nơi khuyên dân dẹp bỏ những dâm từ (miếu thờ thần không chánh đáng), và dạy họ tu hành thập thiện. Vào mùa đông năm ấy, vua Anh Tông dâng biểu thỉnh Ngài về đại nội để truyền giới Bồ-tát tại gia.

Sau đó, Ngài chống gậy đến chùa Sùng Nghiêm ở núi Linh Sơn để truyền bá Thiền tông.



Ngày mùng một tháng giêng năm Mậu Thân (1308), Ngài sai Pháp Loa đến huyện Siêu Loại tại Báo Ân thiền tự khai giảng trụ trì. Tháng tư năm ấy, Ngài đến chùa Vĩnh Nghiêm ở Lượng Giang kiết hạ và sai Pháp Loa khai giảng trụ trì. Chính Ngài giảng Truyền Ðăng Lục, bảo Quốc sư Ðạo Nhất vì chúng giảng kinh Pháp Hoa. Bãi hạ, Ngài vào núi Yên Tử, đuổi hết những người cư sĩ theo hầu hạ và những kẻ nô dịch trong chùa, không được chực hầu như trước. Chỉ để lại mười vị Thị giả thường theo Ngài. Ngài lên ở am Tử Tiêu, vì Pháp Loa giảng Truyền Ðăng Lục. Thị giả xuống núi gần hết, duy có đệ tử thượng túc là Pháp Loa còn ở thôi.

Từ đây, Ngài leo khắp các núi, tìm kiếm các hang động, ở tại thạch thất. Pháp Loa thấy thế bạch: “Tôn đức tuổi đã già yếu, mà xông pha trong sương tuyết, lỡ có bề gì thì mạng mạch Phật pháp trông cậy vào ai?” Ngài bảo: “Ta thời tiết đã đến, muốn tạo cái kế lâu dài vậy.”

Ngày mùng năm tháng mười năm ấy, người nhà của công chúa Thiên Ðoan lên núi bạch Ngài: “Công chúa Thiên Ðoan bệnh nặng mong được thấy Tôn đức rồi chết.” Ngài bùi ngùi bảo: “Thời tiết đã đến vậy.” Ngài bèn chống gậy xuống núi, chỉ cho theo một người Thị giả. Ngày mùng mười Ngài về đến kinh, dặn dò xong, ngày rằm Ngài trở về núi. Ngài dừng nghỉ ở chùa Siêu Loại. Hôm sau vừa rạng đông, Ngài đi bộ đến chùa làng Cổ Châu, tự đề bài kệ rằng:

Âm:

Thế số nhất tức mặc
Thời tình lưỡng hải ngân
Ma cung hồn quản thậm
Phật quốc bất thắng xuân.

Dịch:

Số đời một hơi thở
Lòng người hai biển vàng
Cung ma dồn quá lắm
Cõi Phật vui nào hơn.


Ðến ngày mười bảy, Ngài dừng nghỉ ở chùa Sùng Nghiêm tại Linh Sơn, Tuyên Từ Hoàng thái hậu thỉnh Ngài vào am Bình Dương cúng trai. Ngài vui vẻ nói: “Ðây là bữa cúng dường rốt sau.” Ngày mười tám, Ngài lại đi bộ đến chùa Tú Lâm ở ngọn An Kỳ Sanh. Nghe nhức đầu, Ngài gọi hai vị Tỳ-kheo trong chùa bảo: “Ta muốn lên ngọn Ngọa Vân mà chân không thể leo nổi, phải làm sao?” Hai vị Tỳ-kheo bạch: “Hai đệ tử có thể giúp được.” Ðến am Ngọa Vân, Ngài tạ hai vị Tỳ-kheo rằng: “Xuống núi tu hành đi, chớ xem thường việc sanh tử.”

Ngày mười chín, Ngài sai Thị giả Pháp Không lên am Tử Tiêu ở núi Yên Tử gọi Bảo Sát đến đây gấp. Ngày hai mươi, Bảo Sát quảy gói sang, đi đến Doanh Tuyền thấy một vầng mây đen từ ngọn Ngọa Vân bay qua Lỗi Sơn và hạ xuống Doanh Tuyền, nước đầy tràn lên cao mấy trượng, giây lát lại bình xuống. Lại thấy hai con rồng đầu bằng đầu ngựa ngóc cao hơn trượng, hai con mắt như sao, chốc lát lại lặn xuống. Ðêm ấy Bảo Sát nghỉ trong quán trọ dưới núi, mộng thấy điềm chẳng lành.


Ngày hai mươi mốt, Bảo Sát đến am Ngọa Vân. Ngài trông thấy mỉm cười bảo: “Ta sắp đi đây, nhà ngươi đến sao trễ vậy? Ðối với Phật pháp, ngươi có chỗ nào chưa rõ hãy nói mau.”…

Ðến ngày mùng một tháng mười một, đêm nay trời trong sao sáng, Ngài hỏi Bảo Sát: “Hiện giờ là giờ gì?” Bảo Sát bạch: “Giờ Tý.” Ngài lấy tay vén màn cửa sổ nhìn xem, nói: “Ðến giờ ta đi.” Bảo Sát hỏi: “Tôn đức đi đến chỗ nào?” Ngài nói kệ đáp:

Âm:

Nhất thiết pháp bất sanh
Nhất thiết pháp bất diệt
Nhược năng như thị giải
Chư Phật thường hiện tiền 

Hà khứ lai chi liễu dã.

Dịch:

Tất cả pháp chẳng sanh
Tất cả pháp chẳng diệt
Nếu hay hiểu như thế
Chư Phật thường hiện tiền

Nào có đến đi ấy vậy.



 Ngài tịch vào niên hiệu Hưng Long thứ mười sáu (1308), thọ năm mươi mốt tuổi.

Pháp Loa theo lời di chúc của Ngài làm lễ hỏa táng, lượm ngọc cốt có năm màu để vào bình. Vua Anh Tông cùng đình thần đem long giá rước ngọc cốt về tôn thờ nơi Ðức Lăng và xây tháp ở chùa Vân Yên trên núi Yên Tử, để hiệu là Huệ Quang Kim Tháp và dâng tôn hiệu là Ðại Thánh Trần Triều Trúc Lâm Ðầu -đà Tĩnh Tuệ Giác Hoàng Ðiều Ngự Tổ Phật.

          Trúc Lâm Điều Ngự – Trần Nhân Tông, một con người quá nổi bật ở nhiều mặt, một nhân cách quá sáng ngời : Nói về lãnh đạo, là một nhà lãnh đạo tài ba, về chính trị là một nhà chính trị xuất chúng, về văn hóa là nhà văn hóa lớn, về tôn giáo là nhà tôn giáo tuyệt vời….Do đó, để nhận định về Ngài, chúng ta khó có thể nhận định toàn vẹn được, nếu đứng trên một chủ kiến, một khía cạnh. Và hơn thế nữa, Ngài lại là hành giả trong pháp xuất thế, một bậc Tổ sư của nhà Thiền thì càng không thể lấy theo ý thức tư duy bình thường mà hiểu được Ngài, phải là người trong cuộc với nhau mới thấu hiểu được nhau, như kinh Pháp Hoa nói : “Chỉ Phật với Phật mới biết”.

         Yên Tử được gắn liền với tên tuổi của Ngài, với dòng Thiền do Ngài mở lối, là một đại nhân duyên không phải tầm thường cần được tôn trọng và phải tôn trọng.

          Phật giáo nói chung, con đường Thiền nói riêng, là con đường luôn sáng tạo, phù hợp với tinh thần phát triển ở các thời đại. Câu nói nổi tiếng trong nhà Thiền là “Thấy bằng thầy là kém thầy nửa đức, thấy vượt hơn thầy mới kham nhận truyền trao”, không cho đứng dừng một chỗ hay chặn đứng bước tiến của người.

          Tóm lại, Trúc Lâm Điều Ngự – Trần Nhân Tông là bậc tôn kính đối với tất cả con cháu chúng ta, và tinh thần của Ngài cần được phát huy đúng mức, nhắc nhởcho con em chúng ta và con cháu mai sau phải luôn nhớ cội nguồn, phải biết trân quí, giữ gìn gia sản quí báu của Tổ tiên, chính đó là nền tảng xây dựng đất nước vững bền.
Theo: www.sangdaotrongdoi.vn


3 nhận xét:

  1. CÒN MỘT CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ ĐỂ QUÊN
    Nhớ về Kim Hải Pleiku.

    Trở về phố núi mỗi bận lòng vương vấn nhớ Kim Hải,
    Một lần bước vào club bỗng dưng ta thấy thiếu vắng và nước mắt nhạt nhòa
    Những tiếng hát cũng hay nhưng vô hồn ta không cảm nhận
    Ngồi nghe mà hồn để tận đâu, tiếng hát của mi cứ vọng về từ cõi xa xăm và ta đang chìm trong đó.
    Kim Hải, bạn đột ngột ra đi không từ giã, lần cuối mình còn bên nhau ly càfé nóng giữa trời sương Pleiku. Sau đó 1 ngày nghe tin bạn mất. Ôi, ranh giới giữa sống và chết mong manh đến thế sao ?/
    Mình chới với nỗi hối tiếc ngập tràn, sao đêm qua mình không vào vũ trường nghe bạn hát nhỉ ? sự bận rộn nào đã lôi mình đi xa bạn đêm qua để mình không gặp nhau lần nữa…
    Bạn hãy yên vui với thiên đường bên ấy , thiên đường có chú thỏ kể chuyện rừng và cô bé khóc vỡ mộng mơ, thiên đường vô ưu đấy bạn .
    Nhớ sao những lần hai đứa ngồi bên nhau mỗi lúc mình về lại phố núi thân yêu, bạn cho mình hiểu thêm về tha nhân về những lời đắng cay đằng sau những ca từ ngọt dịu…
    Giọng trầm buồn từ tốn của bạn vẫn như mới hôm qua.
    CD Kim Hải Quốc Dũng bạn tặng mình đã nằm yên trong ngăn tủ. Sau những biến cố đời mình, nó và những kỷ vật một thời chưa biết khi nào ta ‘’hội ngộ’’.Nhưng chắc rằng sẽ không bao giờ mất đi trên bản thể hữu hình cũng như trong suy thức của ta.
    Ta nghe tiếng hát từ trong mơ vọng về , ta thấy Kim Hải trên sân khấu với dáng dấp rất thơ rất lãng mạng , kín đáo, không thể ‘’ pha trộn’’ với bất cứ ai. Kim Hải không đẹp nhưng ở bạn một nét đẹp tiềm ẩn long lanh thu hút ( ít nhất là ta).
    Ta không thường nghĩ về mi trong bề bộn cuộc đời, thật vậy , đôi khi ‘’tưởng rằng đã quên’’nhưng mỗi bận trở về phố núi, ta nghe nỗi trống vắng tràn ngập và rằng…nổi nhớ vẫn còn đây.
    Rừng thông, đồi Đức An, Vương Cát trà, Cung Đình trà… những ly chanh Rhum chua ngọt, cay nồng nóng bừng môi, ấm cả người, khiến mình bớt co ro bạn nhỉ, ha …ngon thật…
    Rồi club Bạn trẻ, Hoàng Oanh GL, những bước nhảy đài các của bạn ta nhìn hoài không chán…(nhìn thèm nhưng bắt chước không được )…) những con đường dốc thoải mù sương, thành phố mà có‘’Em PK má đỏ môi hồng, ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông, nên tóc em ướt và mắt em ướt nên em mềm như mây chiều trôi…’’tp mà ‘’
    đi dăm phút trở về chốn cũ, một buổi chiều nao lòng bỗng bâng khuâng…’’ tp nhỏ quá nhưng tình sao mênh mang , đâu đâu cũng đầy kỷ niệm.
    Nhớ bài hát ‘ thầy Kim đã hát trong đám cưới của ta tại lầu Bảo Đại Nha Trang *‘’Mây bay về đâu cuối trời , mưa rơi làm rung lá vàng, duyên ta từ đây lỡ làng…’’ sao đám cưới lại hát buồn vậy nhỉ, ấy vậy mà rồi bạn hát lần thứ 2 một bài nữa lại cũng buồn không kém ‘*’…Chỉ còn tôi trên bãi khuya khóc người tình…Nha Trang biển này tình yêu không có đây, tôi như là con ốc , bơ vơ nằm trên cát, chui sâu vào thân xác lưu đày…Lầu vàng trên bãi hoang, ân tình ta chít khăn tang, ai gào ai giữa đêm trăng, cho ngàn lớp sóng kêu than …’’
    Và rồi một ngày ta trở về Nha Trang, một mình với mảnh khăn tang…có phải tất cả là những điềm định mệnh .
    Ta mất Anh ta mất Kim Hải…
    Nhưng Kim Hải ơi hãy yên lòng bên kia thế giới với chồng bạn , những đứa con của các bạn đã vượt qua những khốn khó nhất, đã có những bước trưởng thành, rất ngoan và xinh đẹp.
    Dù đã thọ nhận những mất mát lớn lao của cuộc đời nhưng con cám ơn thượng đế đã cho con sức mạnh và niềm tin thêm mỗi ngày.
    Xin nguyện cầu Người thương xót và nâng đỡ linh hồn bạn con và chông con trên đất Chúa cùng những người thân yêu của họ. Xin tạ ơn Người.

    Thương yêu_ Thiện Vi
    01.11.2013

    Trả lờiXóa
  2. Trồi, blog mẹ đầu tư dữ dội qá <3

    Trả lờiXóa