Thứ Hai, 20 tháng 1, 2014

BÀI THƠ TẶNG NGƯỜI.

BÀI THƠ TẶNG NGƯỜI.


Ta về Đà Lạt chiều nay
Trời chiều bãng lãng giang tay gọi mời.
Ta đi rong ruổi chơi vơi.
Gót chân phiêu bạt xa thời mộng mơ.

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

TRỜI VIỄN XỨ

TRỜI VIỄN XỨ


Phương trời viễn xứ mù tăm.
Dặm trường sông núi bao năm xa vời
Đông sang tuyết lạnh đầy trời .
Vọng về cố quốc hồn chơi vơi buồn.


Cuộc đời lữ thứ tha hương
Quê người lắm nõi phong sương lạnh lùng.
Mẹ Cha về cõi mịt mùng.
Còn vương ngấn lệ trùng trùng đầy vơi.

Em ngồi tiếc tuổi xuân rơi.
Buông dòng tóc rũ tình ơi chưa về.
Sông Seine chở mảnh tình khuê.
Ngàn mây non nước vỗ về tương tư

Em đi áo trắng gió lay.
Mênh mang nắng xuống tóc mây bềnh bồng.
Có chàng lãng tử ngồi trông.
Bên hiên quán quạnh mùa đông sương mờ ?

Thôi giờ giữa chốn viễn mơ.
Ươm tình xa ngủ mộng hờ sương mai.
Thoáng vui dỗ giấc mộng dài.
Hẹn cùng thiên lý một mai tương phùng…

Thiên Vi  (16.01.2014)


ĐỜI VIỄN XỨ

Con đường viễn xứ xa xăm lắm
Dặm trường sông núi ngút ngàn xa 
Đông sang lạnh quá đầy tuyết trắng 
Buồn vu vơ hồn vọng quê nhà

Bao năm phiêu bạc thân kiều nữ 
Tha phương đất khách lìa tình thân 
Mẹ theo cha xuống mồ hoa cỏ 
Điền viên hạnh ngộ chốn cao xanh

Em tiếc xuân thì buông tóc rũ 
Sông Seine nước chở nỗi sầu riêng 
Ngàn xa sông núi mây nằm nghỉ 
Vọng nhớ tương tư tuổi Xuân hiền

Đôi tà áo trắng mênh mang gió 
Bay bay nắng xuống má hây hồng 
Có chàng thi sĩ ngồi xa ngó 
Quán quạnh một ngày sương mùa đông

Thôi giờ đứng giữa trời viễn xứ 
Ngậm nỗi buồn tênh trên môi đau 
Có vui phút chốc hoài mộng cũ 
Nhớ lại ngày nào ai thương nhau... 

Thiên Vy
(11.2013)

TỨ TUYỆT

TỨ TUYỆT


Tôi trở về quê...
nhớ một người.
Cơ hồ vầng nguyệt...
 sắp phân đôi.

Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

CHÙM THƠ

CHÙM THƠ


Mẹ
Đâu biết mùa Xuân lại thở dài.
Khi đời thiếu Mẹ nắng xuân phai
Ngàn Mai biếng nở , chim ngừng hót
Mẹ vắng đi rồi Xuân có vui ...

ÔNG ĐỒ GIÀ

ÔNG ĐỒ GIÀ



Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua.

Sự trượt dốc của nền Nho học đã kéo theo cả một lớp người trở thành nạn nhân đau khổ. Ông đồ của Vũ Đình Liên là một chứng tích cho một vẻ đẹp không bao giờ trở lại. Là hình ảnh đã ăn sâu vào tiềm thức mọi người và vì thế chưa mất đi hoàn toàn, nhất là đối với những con người có tâm trạng hoài niệm cho vẻ đẹp quá khứ như Vũ Đình Liên. Khi mà chữ nghĩa thánh hiền cao quý không còn vị trí, phải ra tận vỉa hè, đường phố, đã trở thành một món hàng… con người ta mới thảng thốt, giật mình, xót xa cho ánh hào quang rực rỡ một thời. Tâm sự ấy đã được thể hiện trong bài thơ tạo nên sự giao thoa đồng cảm giữa nhân vật trữ tình và chủ thể trữ tình:

Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

TA VỀ

TA VỀ


Ta về...
trút mệt giữa đời...
Chiều rơi như hỏi...
ta ngồi đợi ai?...

Thiên Vi

( Nhơ lần đi Măng Đen 01.2012 về ghé thăm Chủng Viên Kon Tum nghỉ chân...)

Đêm Biệt Điện...

« Cái đêm hôm ấy đêm gì.
Bóng trăng lồng lộng trà mi chập chùng » *

Đêm Biệt điện
trăng tan vườn thượng uyển. 
Vua đăng quang cùng với...
một vương phi. 
Rượu tình nồng...
chuốc mãi...
chẳng cạn ly.
Hồn say khất …
dưới trăng tà... lâu mộng.

Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

TIỄN NGƯỜI ĐI

TIỄN NGƯỜI ĐI


Một sớm đầu Thu...
vầng dương
chưa mở lối .
Tôi bềnh bồng chao đảo
mảnh buồm hoang...
Những cánh hồng nhung...
sẫm màu u tối .
Trên tay Tôi...trên tay các Con
Bạn bè... cùng đưa tiễn .
Tiễn Người về ...
nơi cuối nẻo mông mênh...

Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014

TÌNH XƯA

TÌNH XƯA 


Anh đã về đây... Em ở đâu! ...
Bao năm trôi mất...
mối tình sâu
Đời Anh đi về...
trong giông bão
Em ngậm nỗi sầu...
chia đi đâu …