Thứ Năm, 13 tháng 7, 2017

MẸ KHÔNG BAO GIỜ LÀ QUÁ KHỨ



MẸ
Ngày ấy
Mẹ đã xa
Nhưng mẹ không bao giờ
Là quá khứ.
Đất trời
mang mang
nỗi niềm cổ sử
Dáng mẹ buồn
trong bóng núi chiều hôm.

Vành nón vàng khô rộp
nắng cô thôn
Phất phơ
cơn gió nồm
Che cả trời bão tố

Mẹ
Ẩn hiện như mây
phảng phất trong thiên hà
ngất ngây
thương nhớ
Như tinh tú lung linh
Cho
đêm thâu ánh sáng
Như nông mục khốn cùng
áo vá chằm vai
cho đời
biết đường dài bể khổ.

Hương mẹ quê ngát thơm
mùi lúa trổ
Như rạ cuối mùa
ẩm mốc dấu thời gian .
Mẹ chau chuốt bằng
nắng gió đại ngàn
Mùi phấn son
chưa một lần
qua đó
dung nhan
vết hằn lên tuổi da mồi.

Gia tài của mẹ
là ngăn tủ đơn côi
Chắt chiu kỷ niệm
của đàn con
mẹ gom về từ năm tháng...

Mẹ vượt qua
ngàn năm bão loạn
Của thập niên phong kiến
nghìn xưa
Dứt áo ra đi
chối từ
tảo hôn khập khiễng
Mẹ yêu cha
suốt tuổi xuân thì...

Thời cuộc điêu tàn
chinh biến dắt nhau đi
Rồi một ngày
cha
vô thường chợt gọi
Tiễn Cha đi
cúi đầu để lại...
Mẹ thương cha
bỏ CUỘC tang bồng.

Vạn vật ngủ yên
mẹ nằm thao thức
Nước mắt cạn dòng
Chảy hết những mùa xuân...

Kính Mẹ

BQH 14.05.2017

1 nhận xét: