THIẾU PHỤ ĐÊM MƯA
Chuyến tàu nửa đêm …
Cơn mưa phùn
bến vắng.
Ngọn đèn lồng
heo hắt gió đêm.
Gió đêm ...
phả vào tôi nỗi xôn xao lạ lẫm…
Tôi mang tình…đến cho ai?!..
Một người đàn bà chưa quen biết…
Những bậc thang trơn
bờ sông dựng đứng.
Tiếng mưa rơi tí tách
trong bụi cây
Tôi đứng chờ…
một cổ xe thổ mộ …xộc xệch
chú ngựa gầy …những bước chân lọc cọc nỗi buồn khuya…
Tiếng mưa rơi…
Hơi ấm dòng sông
mùi Thì là vương vất
Tiếng chuông ran đâu đây điểm một giờ…
Tôi tiêu tan những muộn phiền sau lần thương tích
Mơ ước một căn phòng
khung cửa sổ mở toang…
ngôi vườn hoa cỏ …
Cuộn mình trong chăn
nghe cây Ngưu bàng mưa gõ nhịp hoang vu…
Bức thư tình của bạn tôi cùng nụ cười bối rối …
Tôi nhận ra những giọt nước mắt Anh
rơi trên giường bệnh viện…
Nỗi niềm của kẻ lưu vong đất khách quê người
như những nhà thơ lãng du kỳ hồ lang bạt
rồi tất cả cũng là hư vô…
Anh ghen với bàn tay tôi …
bàn tay sẽ được người đàn bà chưa quen bắt lấy
khi tôi trao bức thư tình …
’’_Nàng là vợ Anh? _Không! Nàng là tất cả…tất cả cuộc đời tôi…’’
Xe thổ mộ đi lên con đê
Những cây cổ thụ Bạch liễu choàng bóng đêm
Mưa ngái ngủ rơi lao xao chiếc lá…
Đường vẫn dài…Tôi nghĩ về Anh…
Ước gì tôi có một tình yêu như Anh…
Nỗi cô đơn ùa về…
Đêm vẫn mưa xào xạc
trên khu vườn hoang tĩnh lặng
Sương mù từ cánh đồng cỏ bay qua …
Tôi cảm nhận như cuộc đời cũng… trôi qua …
Những cánh đồng bên kia sông…
những con đường bò lên núi…
những chiếc xe chở rơm trên những chuyến phà…
Tôi bỗng yêu nơi này…
Chiếc xe ngựa rồi cũng đi vào tỉnh lỵ.
Bầu trời tăm tối lấp lánh những vì sao
Môt ngọn đèn xanh cháy sáng
sau cửa kính nhà ai…
Bất chợt tôi thấy cái kỳ quặc thú vị của đời mình…
một nơi xa vắng…Một bức thư cho thiếu phụ không quen…
Căn nhà cổ
thoang thoảng mùi trà êm ái.
Yếu ớt một ánh đèn từ căn phòng
run rẩy tỏa hương thơm
Tôi bước vào
một cuộc sống …không phải là của tôi
Cuộc sống ấy như một cuốn sách bỏ quên…
và tôi cố đoán xem cuốn sách nói về điều gì…?
Căn phòng ấm áp với những ngọn đèn vàng đục
Phiêu bồng điểm những bức tranh xưa …
những cánh hoa đồng nội…
tập thơ’’Con đường dài hóa dễ với ta’’ bỏ ngỏ trên bàn
‘’Cái không thể đã thành có thể
Con đường dài hóa dễ với ta
Nhọc nhằn chi mấy cũng qua
Cuối đường tìm kiếm khi ta thấy nàng’’
Chiếc dương cầm …
mùi nước hoa phảng phất trong căn phòng đêm…
Những cổ vật kỳ bí đã từ lâu quên lãng …
Ngoài cửa kính những chậu Thu hải đường bãng vãng…
Bụi Tử đinh hương ướt mưa lấp lánh thì thào…
Một lần nữa tôi yêu nơi này…
khát khao được sống như chủ ngôi nhà cũ kỷ …
thanh thản với bốn mùa…tháng ngày nắng mưa xen kẻ…
Tôi lắng nghe mưa rơi…
Sự qua đi không thể nào lấy lại
mỗi khoảnh khắc nhỏ nhất của thời gian…
Ngôi nhà xa lạ này …
một lát nữa thôi
tôi sẽ ra đi và không bao giờ trở lai…
Người thiếu phụ áo đen
lọn tóc dài rơi trên bờ vai thanh tao trần mãi mướt…
dôi mắt long lanh thăm thẳm trầm tư…
vầng trán cao minh bạch…
Phút giây này hồn tôi chết lặng.
Tôi đã gặp nàng từ kiếp xa xăm?…
Nàng chìa tay ra…cái bắt tay cơ hồ vô tận…
Tôi trao bức thư…Nàng đặt trên bàn phím dương cầm…không đọc.
Đôi mắt nàng nhìn ra khung cửa sổ chẳng hỏi một lời…
Mưa vẫn rơi xào xạc……Tôi nghĩ về Anh…về bức thư chưa đọc…
Nỗi ân hận vì không thể làm hơn…Cho Anh.
Chiếc bàn đêm…
chai rượu vang…bình sữa nóng… mật ong…
Những thoáng êm đềm tươi đẹp
những âm thanh reo vui chỉ ánh lên
chỉ lướt bên ta trong khoảnh khắc
rồi chạy về phía sau lưng
nhưng ta chờ mãi suốt đời…
Chân trời bên kia trước rạng đông ướt sũng
mờ ảo ánh phù tiêu sương mù
tất cả nỗi buồn những ngày mưa mùa hạ…
Chia tay người thiếu phụ không quen nhưng vô cùng gần gũi…
Đôi mắt nhìn tôi… tim nhoi nhói bên trong…
Giây phút này thôi…
Tất cả sẽ đi vào dĩ vãng…sẽ trở thành kỷ niệm xót xa…
Tôi cúi xuống hôn tay nàng
đôi bàn tay làm tôi tim tôi nhảy nhót loạn cuồng…
vẫn mùi nước hoa thoang thoảng
như trong căn phòng tối
giữa tiếng mưa rơi xạc xào…
Con tàu vang lên hồi còi giục giã
như thở than vì buổi bình minh ẩm ướt…
vì cuộc sống lang thang những ngày mưa và trong những buổi sương mù…
Tôi chạy lên bờ sông
xa đôi mắt buồn dịu vợi…
không ngoái lại…
Con tàu rời bến đợi
mỗi lúc một xa dần…
Những đợt sóng dài lao xao như tạ từ cùng bờ cây Miên liễu …
BQH 22.12.2014 Cảm tác theo bản dịch của Kim Ân_ Bình Minh Mưa _ nhà văn K.Pauxtopxki.)
BÌNH MINH MƯA.
Lần đầu tôi đến đêm mưa.
Bên ngôi nhà cổ thềm xưa rêu mờ.
Căn phòng đẹp tựa bài thơ
Thoảng đâu trong gió hương mơ ngập tràn.
Mắt buồn thiếu phụ mênh mang
Nụ cười khuynh đảo mơ màng liêu trai.
Rượu nồng mật ngọt bồng lai
Mời người lữ khách tình ai đem về.
Khoảnh khắc cứ tưởng là mơ
Chia tay lòng chợt nghe bơ vơ buồn
Trời còn bãng lãng mưa tuôn
Một lần gặp mặt mà vương vấn lòng
Tôi đi để lại sau lưng
Niềm thương nỗi nhớ không ngừng phôi phai
Khoảnh khắc mà ngỡ thiên thai
Nửa đời còn lại vẫn hoài đam mê.
Đường đời tiếp nối lê thê
Tóc sương pha vẫn nhớ về một đêm
Bờ sông buổi sớm êm đềm
Bình minh vừa chớm bên thềm hoàng hôn…
BQH 25.01.2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét