TRỜI VIỄN XỨ
Phương trời viễn xứ mù tăm.
Dặm trường sông núi bao năm xa vời
Đông sang tuyết lạnh đầy trời .
Vọng về cố quốc hồn chơi vơi buồn.
Cuộc đời lữ thứ tha hương
Quê người lắm nõi phong sương lạnh lùng.
Mẹ Cha về cõi mịt mùng.
Còn vương ngấn lệ trùng trùng đầy vơi.
Em ngồi tiếc tuổi xuân rơi.
Buông dòng tóc rũ tình ơi chưa về.
Sông Seine chở mảnh tình khuê.
Ngàn mây non nước vỗ về tương tư
Em đi áo trắng gió lay.
Mênh mang nắng xuống tóc mây bềnh bồng.
Có chàng lãng tử ngồi trông.
Bên hiên quán quạnh mùa đông sương mờ ?
Thôi giờ giữa chốn viễn mơ.
Ươm tình xa ngủ mộng hờ sương mai.
Thoáng vui dỗ giấc mộng dài.
Hẹn cùng thiên lý một mai tương phùng…
Thiên Vi (16.01.2014)
Con đường viễn xứ xa xăm lắm
Bao năm phiêu bạc thân kiều nữ
ĐỜI VIỄN XỨ
Dặm trường sông núi ngút ngàn xa
Đông sang lạnh quá đầy tuyết trắng
Buồn vu vơ hồn vọng quê nhà
Bao năm phiêu bạc thân kiều nữ
Tha phương đất khách lìa tình thân
Mẹ theo cha xuống mồ hoa cỏ
Điền viên hạnh ngộ chốn cao xanh
Em tiếc xuân thì buông tóc rũ
Sông Seine nước chở nỗi sầu riêng
Ngàn xa sông núi mây nằm nghỉ
Vọng nhớ tương tư tuổi Xuân hiền
Đôi tà áo trắng mênh mang gió
Bay bay nắng xuống má hây hồng
Có chàng thi sĩ ngồi xa ngó
Quán quạnh một ngày sương mùa đông
Thôi giờ đứng giữa trời viễn xứ
Ngậm nỗi buồn tênh trên môi đau
Có vui phút chốc hoài mộng cũ
Nhớ lại ngày nào ai thương nhau...
Thiên Vy
(11.2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét