NHÂN SINH TRI KỶ
Ta cạn dòng thơ đêm trăng say
Nghe lạnh bờ vai núi nhớ mây
Bóng hạc bay về từ vạn kiếp
Tri kỷ nhân tình ai trả vay?
&
Tôi có gì đâu chỉ có thơ
Những dòng hư thật của trời mơ
Sáng chiều như một cơn gió bệnh
Thả mộng lang thang chẳng bến bờ
&
Ai hiểu lòng tôi hiểu tình tôi?
Hồn thơ cất giữ những buồn vui
Ngày sau còn chút gì để nhớ
Chẳng phải cầu danh để sáng ngôi.
&
Tôi đã đi qua ...nhiều chặng đường
Chưa tìm thấy được... ít yêu thương
Từng mùa mưa đổ... mưa trang điểm
Cho giấc hoang liêu...buồn mộng thường.
&
Qua nửa đời hơn tôi hiểu rằng
Tình là cánh vạc thoáng đêm trăng
Như mây như gió vô lưu ngụ
"Bá, Kỳ" tri ngộ...nhớ ngàn năm ...
BQH 09.05.17
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét