" Ta gặp nhau khi sự đã rồi
Quá muộn màng để nói câu duyên nợ"
Phạm Hồng Danh
***********
Tình yêu là biển muộn
Đời Ta tràn bão dông...
Em ngồi khóc ngọn sầu đông
Khóc tình nửa mảnh... khóc sông... đôi miền...
Phận người bão tố thuyền quyên
Đã rồi một sợi tơ duyên muộn màng
Bao lần tim đã vỡ tan
Cúi đầu... mõi mệt...ngập tràn... cô liêu...
Mặt trời gục ngã đìu hiu
Trăng tàn xế bóng... tận chiều xót xa
Anh về... vẽ cuộc đời ta
Thương đau... hanh phúc... vỡ oà tương tư...
Bút trần lạc... nét... Anh Thư (*)
Hằn lên số kiếp... tình chừ đa đoan
Thôi thì một chuyến đò ngang...
Chiêm bao... danh phận...dở dang ...cũng đành...
Ngược dòng... trôi mất xuân xanh
Chia hai vầng nguyệt... tình gần như xa
Tôi về... tay chắp tiêu sa
Qùy tâm một cõi để ta quên sầu...
Thế rồi vẫn một... niềm đau
Rưng rưng sờ soạng hai đầu tử sinh
Đường trần...đá sỏi... nghìn trùng
Gập ghềnh... hẹn ước... Phù Dung... phận đời...
Kiếp này... yêu...chỉ một người...
(*) Tên của con gái
Thương tặng một tình yêu duy nhất trong đời PN .
SAPA - 01.09.2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét