Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015

Còn Một Chút Gì Để Nhớ Để Quên...

Thiên Vy


Kim Hải ơi Pleiku vắng bạn. 

Trở về phố núi mỗi bận lòng ta vương vấn nhớ,
Một lần bước vào phòng trà quen thuộc bỗng dưng nỗi  thiếu vắng tràn lan và nước mắt bỗng nhạt nhòa .

Những tiếng hát của ai đó cũng khá hay nhưng ta vô hồn ta không cảm nhận 
Ngồi nghe như tiếng hát của mi vọng về từ cõi xa xăm và ta đang chìm trong đó.

Kim Hải, bạn đột ngột ra đi không từ giã, lần cuối mình còn bên nhau ly càfé nóng giữa trời sương Pleiku. Sau đó 1 ngày nghe tin bạn mất. Ôi, ranh giới giữa sống và chết mong manh đến thế sao?

Mình chới với nỗi hối tiếc ngập tràn, sao đêm ấy mình không vào vũ trường nghe bạn hát nhỉ? sự bận rộn nào đã lôi mình đi xa bạn đêm qua để mình không gặp nhau lần nữa…
Bạn hãy yên vui với thiên đường bên ấy , thiên đường có chú thỏ kể chuyện rừng và cô bé khóc vỡ mộng mơ.

Nhớ sao những lần hai đứa ngồi bên nhau mỗi lúc mình về lại phố núi thân yêu, bạn cho mình hiểu thêm về tha nhân về những lời đắng cay đằng sau những ca từ ngọt dịu…
Giọng trầm buồn từ tốn của bạn vẫn như mới hôm qua.

CD Kim Hải Quốc Dũng bạn tặng mình đã nằm yên trong ngăn tủ. Sau những biến cố đời mình, nó và những kỷ vật một thời chưa biết khi nào ta ‘’hội ngộ’’.Nhưng chắc rằng sẽ không bao giờ mất đi trên bản thể hữu hình cũng như trong suy thức của ta. 

Ta nghe tiếng hát từ trong mơ vọng về , ta thấy Kim Hải trên sân khấu với dáng dấp rất thơ rất lãng mạn, kín đáo, không thể ‘’ pha trộn’’ với bất cứ ai. Kim Hải không đẹp nhưng ở bạn một nét đẹp tiềm ẩn thu hút ( ít nhất là ta). 

Ta không thường nghĩ về mi trong bề bộn cuộc đời, thật vậy , đôi khi ‘’tưởng rằng đã quên’’nhưng mỗi bận trở về phố núi, ta nghe nỗi trống vắng tràn ngập và rằng…nổi nhớ vẫn còn đây. 

Rừng thông, đồi Đức An, Vương Cát trà, Cung Đình trà… những ly chanh Rhum chua ngọt, cay nồng nóng bừng môi, ấm cả người, khiến mình bớt co ro bạn nhỉ, ha ngon thật…

Rồi club Bạn trẻ, Hoàng Oanh GL, những bước nhảy đài các của bạn ta nhìn hoài không chán…(nhìn thèm nhưng bắt chước không được, những con đường dốc thoải mù sương, thành phố mà có‘’Em PK má đỏ môi hồng, ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông, nên tóc em ướt và mắt em ướt nên em mềm như mây chiều trôi…’’

Tp mà ‘’
đi dăm phút trở về chốn cũ, một buổi chiều nao lòng bỗng bâng khuâng…’’ tp nhỏ quá nhưng tình sao mênh mang , đâu đâu cũng đầy kỷ niệm.

Nhớ bài hát ‘ thầy Kim đã hát trong đám cưới của ta tại lầu Bảo Đại Nha Trang *‘’Mây bay về đâu cuối trời , mưa rơi làm rung lá vàng, duyên ta từ đây lỡ làng…’’ sao đám cưới lại hát buồn vậy nhỉ, ấy vậy mà rồi bạn hát lần thứ 2 một bài nữa lại cũng buồn không kém ‘*’…Chỉ còn tôi trên bãi khuya khóc người tình…Nha Trang biển này tình yêu không có đây, tôi như là con ốc , bơ vơ nằm trên cát, chui sâu vào thân xác lưu đày…Lầu vàng trên bãi hoang, ân tình ta chít khăn tang, ai gào ai giữa đêm trăng, cho ngàn lớp sóng kêu than …’’

Và rồi một ngày ta trở về Nha Trang, một mình với mảnh khăn tang…có phải tất cả là những điềm định mệnh .
Ta mất Anh ta mất Kim Hải…

Nhưng Kim Hải ơi hãy yên lòng bên kia thế giới với chồng bạn , những đứa con của các bạn đã vượt qua những khốn khó nhất, đã có những bước trưởng thành, rất ngoan và xinh đẹp.

Dù đã thọ nhận những mất mát lớn lao của cuộc đời nhưng con cám ơn thượng đế đã cho con sức mạnh và niềm tin thêm mỗi ngày.

Xin nguyện cầu Người thương xót và nâng đỡ linh hồn bạn con và chồng con trên đất Chúa cùng những người thân yêu của họ. Xin tạ ơn Người.

Bien Que Huong
01.11.2013


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét