BÀN TAY ẤM ÁP…
Hồi ấy Ba bị đau dạ
dày đến nỗi phải vào bệnh viện.
Tôi khoảng được7, 8 tuổi gì đó…
Tôi được Mẹ giao nhiệm vụ trực với Ba một lát… …
Ba đang đau nằm thiêm
thiếp
Hai Cô Y tá đến thản nhiên
lật Ba sang một cái băng ca
Không cần biết Ba đau đến thế nào…
Giá như tôi có thể làm gì được cho Ba…
Khuôn mặt Ba đau đớn cùng cực, tôi bất lực nhìn Ba mà lòng
đau như cắt
Khuôn mặt bé nhỏ của tôi dàn dụa nước mắt, tôi chạy ra hanh
lang bệnh viện
Và ngồi xuống đất khóc như một đứa trẻ mồ côi đói khát bơ vơ…
Lúc ấy tôi hoang mang
lo sợ tột cùng, không biết bám víu vào ai
Chỉ có một mình và chỉ biết khóc…
Đó là một người đàn ông chẳng biết bao nhiêu tuổi, nhìn trẻ
hơn Ba, mặc bộ veston màu đen rất lịch
lãm. Khuôn mặt ông ấy cũng rất đẹp . ( theo trí nhớ của tôi)
_ Ba Mẹ cháu đâu? Cháu đói bụng phải không? …
.Tôi càng tủi thân
vì thương Ba tấm tức khóc càng nhiều mà không nói được lời nào chỉ lắc đầu…
Khẻ vuốt tóc tôi và vuốt má
ướt nước mắt của tôi…cử chỉ rất dịu dàng ân cần…
Xong người ấy bỏ đi… Khoảng lâu sau quay lại với một chùm chả lụa rõ to trên
tay và một túi bánh mì, ước chừng tôi
cầm cự cũng được vài ngày…( có lẽ ông ta nghĩ vậy)
Nhẹ nhàng đặt vào 2 tay tôi vỗ về:
_ Bé ăn đi đừng khóc nữa…
Rồi ông ấy vội bước đi…
Ôi! Thương quá! Ông ta tưởng mình là đưa con bị bỏ rơi đây mà… thì ra lúc ấy tôi thảm hại đến thế !!! Tôi
nhìn hai tay đầy bánh mì và chả lụa mà ngỡ ngàng……
Bao nhiêu năm rồi trôi qua trong cuộc đời tôi, tôi chắc rằng
ông ta sẽ
không hề nhớ đã có lần dành một khoảnh khắc quan tâm đến một
cô bé con trong BV ngày nào…Và cũng đâu nghĩ rằng ông đã để lại trong lòng tôi
một ân cảm sâu sắc đến vậy…
Còn tôi, chưa bao giờ tôi quên giây phút đó. Tôi luôn nhớ
đến một ân tình trong khoảnh khắc ông ấy
dành cho tôi. Và hình ảnh của ông ấy trong bộ veston đen cùng khuôn mặt đẹp hiền hòa khắc ghi trong trí nhớ của tôi mãi mãi.
Tôi ước được một lần gặp lại người đàn ông này, nhưng đó chỉ là mơ ước…
Ông là ai? một câu hỏi theo tôi suốt đời. Làm sao tôi có thể
biết được ông ấy là ai nhỉ?!...
Cầu xin thượng đế ban phước lành cho ông ấy…
Một kỷ niệm vui buồn đan xen.
Cuộc đời cũng còn những bàn tay ấm áp nâng đỡ mình lúc bơ vơ
cô độc phải không các bạn…
BQH 16.03.2014 ( Hình mượn của bác sĩ đông y Nguyễn Đức Cường _Nam CaLi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét